Bách Luyện Thành Thần

Chương 417 : Ứng long

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Trước mặt ba vị cường giả Thần Đan Cảnh, lúc này có ai dám nhúc nhích?



Chỉ e số phận sẽ chẳng khác mấy với vị võ giả Chiếu Thần Cảnh vừa rồi kia, bị đập thành một đám máu tươi!



Cho dù là La Chinh thì cũng chẳng thể chạy thoát trước mặt ba người này! Giờ khắc này, sắc mặt La Chinh không hề thay đổi, nhưng hàng mày thì nhíu lại. Chuyện này không xong rồi.



“Các ngươi, đứng nguyên tại chỗ, đừng có cử động, nếu không sẽ chết!” Một vị cường giả Thần Đan Cảnh thản nhiên nhìn chằm chằm mọi người, ánh mắt kia làm cho lòng người sợ hãi.



Chỉ chốc lát sau, trên con đường bên trong trấn nhỏ kia lại lục tục xuất hiện một đám người, phải tới hơn một ngàn người! Tu vi những võ giả đó đại đa số đều là Tiên Thiên Cảnh, quần áo mặc trên người khác nhau, nhưng chẳng qua có một đặc điểm lớn nhất chính là bọn họ đều bị dây thừng màu vàng nhạt trói chặt, hơn nữa người trước còn nối với người sau, trói chặt với nhau thế này thì có muốn trốn cũng không thoát được!



Không ngờ bọn họ lại bắt nhiều người như vậy! Đây mới thật là lên Cực Âm Sơn chặt Tử Lôi Trúc?



Chờ sau khi cả đám người kia chậm rãi đi tới, hai bên đường cũng có không ít võ giả xuất hiện, hơn hai mươi người cầm dây thừng màu vàng tiến về phía đám La Chinh.



Trước mặt ba vị cường giả Thần Đan Cảnh, có ai dám phản kháng?



La Chinh cũng ngoan ngoãn để bị trói, sau đó bị người ta đuổi vào gộp cùng với đội ngũ to lớn.



Trong lòng La Chinh cũng vô cùng hoang mang, cho dù là muốn lên núi chặt Tử Lôi Trúc cần có võ giả chịu chết để dò đường thì cũng không cần nhiều người như vậy chứ? Mấy vị cường giả Thần Đan Cảnh này là muốn làm gì?



Đúng lúc này, một chàng trai quần áo toàn thân đều màu tím đi tới. Thanh niên mặc đồ tím này khoảng 28 – 29 tuổi, thế mà cũng là cường giả Thần Đan Cảnh, hơn nữa còn là Thần Đan Cảnh hậu kỳ!



Ba cường giả Thần Đan Cảnh kia hành lễ với anh chàng: “Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!”



Thanh niên đồ tím vuốt cằm gật đầu: “Gom đủ người rồi chứ?”



“Thiếu chủ, tổng cộng là 1036 người!” Cường giả Thần Đan Cảnh kia trả lời.



“Ừm, không tồi. Trong khoảng thời gian ngắn mà tìm được nhiều người như vậy, trở về tông môn ta sẽ ghi công lớn cho ngươi!” Anh chàng thản nhiên cười nói.
“Cuối cùng cũng tìm được. Ngày đó người bên ngoài nhìn thấy dị tượng thì cứ tưởng là Tử Lôi Trúc xuất thế, nhưng thực tế lại là một Thăng Long Đài! Giờ đây chắc chắn ta có thể được như ý nguyện! Ha ha ha!” Trong mắt anh chàng áo tím kia lóe ra ánh sáng kì dị.



Mấy vị cường giả Thần Đan Cảnh kia cũng chúc mừng theo: “Chúc mừng thiếu chủ, có thể tìm được Thăng Long Đài!”



Có vẻ như nghe được tiếng cười phóng túng của anh chàng áo tím kia, Ứng Long rướn cổ lên, phát ra một tiếng gầm gừ về phía này!



“Gào!”



Nghe thấy gầm thật lớn kia, hơn một ngàn Tiên Thiên Cảnh dường như đều sợ tới mức quỳ xuống, sắc mặt xanh mét.



“Đuổi bọn họ xuống! Đi lấp đầy bụng Ứng Long!” Anh chàng áo tím phất tay hạ lệnh.



Những võ giả xung quanh vừa quơ cây roi trong tay vừa quát mắng, xua đuổi La Chinh, nhưng đội ngũ hơn một ngàn người lúc này vẫn không nhúc nhích!



Dù sao đều là chết, ai muốn chủ động chết trong miệng rồng?



Có vài võ giả Tiên Thiên Cảnh cứng rắn mắng: “Có bản lĩnh thì cứ giết ta đi, ông đây có chết cũng sẽ không đi lấp đầy cái bụng của súc sinh kia!”



“Chết thì chết đi, còn hơn là cho các ngươi được lợi!”



Giờ đây hai vị võ giả Thần Đan lúc đầu cũng đã ra tay, bọn họ đi thẳng về đây, bắt lấy vài tên võ giả ném xuống phía dưới khe núi giống như ném bao tải. Một đường trượt thẳng xuống khe núi, nhưng còn chưa ngã sấp xuống đã thấy Ứng Long ngẩng cái cổ thật dài lên, một hơi liền cắn xuống những võ giả ở đây, mấy tên võ giả còn không kịp kêu lên thảm thiết thì đã bị Ứng Long nuốt hết.



Thấy cảnh này, sắc mặt những người khác đã trắng bệch! Trước đó bọn họ còn hy vọng Ứng Long này không ăn thịt người, nhưng không ngờ nó còn ăn đến mức quá sạch sẽ, lưu loát như vậy!



Đám Tiên Thiên Cảnh đang đừng bên khe núi bị hai vị cường giả Thần Đan Cảnh sơ kỳ kia lần lượt ném xuống, còn con Ứng Long mang bộ mặt dữ tợn kia cũng không từ chối, chỉ cần là võ giả bị ném xuống thì không một ai thoát!



La Chinh đứng ở vị trí tương đối gần, lúc này phía trước hắn cũng chỉ còn bảy tám người nữa, sắc mặt hắn cũng vô cùng khó coi, lúc này mới hỏi: “Đã đến nước này, ngươi nói cho ta biết phải làm gì đi chứ? Chắc không phải cứ trợn mắt lên nhìn ta đi lấp đầy bụng Ứng Long đâu nhỉ?”