Bách Luyện Thành Thần

Chương 418 : Thế giới băng

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


“Nhảy xuống, sau đó xông về phía cửa lớn của Thăng Long Đài, những chuyện khác để ta làm.” Thanh Long hờ hững nói.



Nghe Thanh Long nói vậy, trong lòng La Chinh mới bình tĩnh một chút. Thanh Long cũng là thần thú siêu cấp, sẽ không làm chuyện mà bản thân nó không hề chắc chắn.



Đám võ giả Tiên Thiên Cảnh cứ từng người từng người bị ném xuống, rất nhanh đã đến lượt La Chinh. Hai vị cường giả Thần Đan Cảnh kia kéo chặt La Chinh, tùy tay ném xuống khe núi.



Theo khe núi sườn dốc La Chinh một đường trượt xuống, Ứng Long chiếm cứ trên Thăng Long kia không ngừng phóng đại trong mắt La Chinh, nó rướn cổ lên muốn cắn về phía La Chinh!



“Thanh Long!”



La Chinh nháy mắt đã gỡ bỏ mớ dây thừng trên người, tuy hắn biết rõ mình không phải là đối thủ của Ứng Long, lúc này còn cần dựa vào Thanh Long, nhưng trong lòng vẫn có đề phòng!



“Hả?”



Vị thiếu chủ đang đứng trên đỉnh xem diễn kia, nhìn thấy La Chinh chỉ dựa vào sức mạnh thân thể, làm đứt dây thừng, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị nụ cười thản nhiên thay thế, xem ra, La Chinh cũng chỉ là một con châu chấu nhảy nhót mà thôi, cuối cùng vẫn là trốn không thoát khỏi việc trở thành đồ ăn của Ứng Long.



Trong nháy mắt lúc Ứng Long cái mở miệng rộng ra hướng về phía La Chinh thì trong đầu La Chinh chợt bộc phát ra tiềng rồng ngâm mãnh liệt của Thanh Long!



“Grào!”



Tiếng gầm đến từ Chân Long quanh quẩn khắp khe núi!



Trước mặt La Chinh là bộ mặt dữ tợn của Ứng Long, nó giống như một con thỏ bị chấn kinh vội vàng rụt đầu về rút đầu về, chiếm cứ trên Thăng Long Đài, một đôi mắt rồng thật lớn nhìn chằm chằm La Chinh không rời, trong đôi mắt đó tràn đầy vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.



Ứng Long là loài được tiến hóa từ Giao Long mà thành, không được coi là thần thú, còn Thanh Long lại thuộc tộc Chân Long, là thần thú siêu cấp! Ứng Long trời sinh đã sợ Thanh Long, loại sợ hãi này đến từ chính huyết mạch của nó.



Sắc mặt mấy vị cường giả Thần Đan Cảnh trên đỉnh khe núi kia lập tức thay đổi! Đặc biệt là vị thiếu chủ kia, thân hình hắn nhoáng lên một cái trông như đang lao xuống từ đỉnh chóp khe núi, thế nhưng nhìn thấy Ứng Long trên Thanh Long Đài nên cuối cùng bỏ ý tưởng này!



Ứng Long không phải là thứ cường giả Thần Đan Cảnh có thể đối phó.
Huyết Ẩm Kiếm của La Chinh được rút ra khỏi vỏ, nghênh đón đám mãnh thú địa cực này.



Bọn mãnh thú này có sức mạnh vô cùng lớn, nhưng thân hình có vẻ hơi chậm chạp, bóng dáng La Chinh di chuyển như thoi đưa, hắn nhắm ngay một con mãnh thú, lập tức cầm Huyết Ẩm Kiếm ra tay.



“Thích Kiếm!”



“Ầm!”



Trường kiếm nhập thể, bóng dáng La Chinh không hề dừng lại, nháy mắt đã xử đẹp mấy con mãnh thú địa cực, bổ cho bọn chúng lòi ruột, sau đó liền tiến về con mãnh thú địa cực khác.



“Hả? Xảy ra chuyện gì...”



La Chinh vốn tưởng rằng sau khi bị mình chém chết thì mấy con mãnh thú địa cực này sẽ hóa thành ánh sáng mà biến mất, nhưng không ngờ chúng chỉ không ngừng chảy máu, sau khi tru lên vài tiếng thì nằm trên mặt đất, thi thể không hề biến mất!



“Đây không phải là ảo trận! Nơi này là thế giới thật?” Trên mặt La Chinh đầy vẻ kinh ngạc. Hắn vốn tưởng rằng đây là ảo trận dùng cho tu luyện, vừa rồi hắn còn ở trong Thăng Long Đài, vậy nếu không phải ảo trận thì đây là chỗ nào?



“Hắc hắc, cũng có thể nói như vậy. Đây là thần văn trận, không phải thứ ngươi có thể hiểu được, ngươi chỉ cần giết rồi tiếp tục đi lên là đến nơi!” Thanh Long cười nói.



Sau khi những mãnh thú địa cực kia ngã xuống, một luồng sát khí từ trong cơ thể chúng thoát ra, bay về phía La Chinh. Sát khí này là đến từ sự nguyền rủa của các sinh linh, vậy nên La Chinh càng khẳng định đây là một thế giới thật!



Ngay lúc luồng sát khí đó bay lại đây thì có một đốm sáng màu vàng chui ra khỏi người mấy con mãnh thú đó rồi cũng bay về phía La Chinh, nháy mắt liền đánh vào trong đan điền của hắn.



“Đây là cái gì?” Nhìn đốm sáng màu vàng ày, trên mặt La Chinh đầy nghi hoặc, nhưng rõ ràng lúc này không có thời gian cho La Chinh nghi ngờ gì hết, bên cạnh lại có thêm ba mãnh thú địa cực nữa đuổi giết hắn.



La Chinh không ngừng đánh nhau với chúng, mỗi lần giao đấu, Huyết Ẩm Kiếm trong tay liền được uống máu, kiếm ý mãnh liệt cắt mãnh thú địa cực thành các loại hình dạng. Rất nhanh, xác đám mãnh thú địa cực đã chồng chất lên như một ngọn núi phía trên tầng băng. Mà khi La Chinh đang không ngừng tàn sát mãnh thú địa cực, từng đường sát khí cũng bay về phía thân thể hắn, các đốm sáng vàng thì không ngừng đánh vào đan điền.



Khi những đốm sáng đó tích tới một trình độ nhất định, La Chinh liền cảm thấy đan điền của mình có một cảm giác đầy ắp, đây là có chuyện gì? La Chinh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.