Bách Luyện Thành Thần

Chương 43 : Quá nhiều rận

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Qua thời gian, lôi quang trên người Từ Liệt đang dần tiêu biến, chân khí cũng dần tiêu tán đi, đồng thời, thân thể của hắn cũng xảy ra một chút biến hóa.



Trên khuôn mặt xuất hiện thêm một ít nếp nhăn, tóc bạc cũng nhiều thêm không ít. Vốn Từ Liệt chỉ có hai mươi tuổi mà thôi, giờ đây trông cứ như một người trung niên ba mươi, bốn mươi tuổi vậy.



- Bôn Lôi Thánh Thể này tuy bá đạo vô cùng, nhưng cái giá phải trả không giờ lại kinh khủng như vậy.



Trông thấy thân thể Từ Liệt phát sinh biến hóa, La Chinh cũng thầm kinh hãi.



Xung quanh lôi đài, phần đông đều đưa mắt nhìn về La Chinh, trong ánh mắt đều toát lên vẻ sợ hãi.



Tiểu tử này chỉ vừa mới bước vào Tiểu Vũ Phong, thậm chí còn chưa được một tháng, lại có thể đánh bại đệ tử ngoại môn xếp hạng thứ ba mươi, Từ Liệt. Việc này đúng thật là một chuyện làm cho người ta khó mà tin được. Thế nhưng, việc này lại thực sự xảy ra ngay trước mắt của bọn họ.



Huống hồ, La Chinh chỉ là Luyện Tạng Cảnh mà thôi.



Chờ một thời gian nữa, hắn tiến vào Luyện Tủy Cảnh, chẳng lẽ có thể khiêu chiến với cao thủ Tiên Thiên Bí Cảnh sao?



Trong lòng của những người quan chiến ở nơi đây đều không hẹn mà cùng nghĩ đến cái giả thiết này.



Dù giả thiết này có xảy ra hay không, hiện tại, việc thực lực của La Chinh vượt xa cảnh giới chân chính của hắn là điều mà bọn họ không thể chối cãi.



Thấy Từ Liệt thua, Hà Băng bỗng khẽ vươn tay ra, nhìn về phía Mạc Xán quát lên:



- Đưa đây!



Ngay tại thời điểm hai bên đưa đồ ra đặt cược, Tử Thanh Bảo Kiếm, Huyền Khí thượng phẩm của Hà Băng, cùng một trăm khối Phương Tinh Thạch của La Chinh đều giao lại cho Mạc Xán. Vào lúc ấy, Hà Băng hắn nghĩ, dù sao thì Từ Liệt cũng không thể nào thua được, nên hắn mới đem bảo kiếm ra cho Từ Liệt làm tiền đặt cược.



Xét cho cùng, theo quan điểm của Hà Băng, lần đánh cược này rủi ro cũng không lớn. Chỉ tiện tay cho người khác mượn Tử Thanh Bảo Kiếm một lát mà thôi. Chút nữa hắn sẽ có trong tay năm mươi khối Phương Tinh Thạch rồi. Lợi tức như vậy, nếu còn không nhận, thì Hà Băng hắn đúng là kẻ ngốc rồi.



Không ngờ kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, Từ Liệt vậy mà lại thua dưới tay của tên tiểu tử La Chinh kia.



Giờ phút này, Hà Băng cũng chẳng thèm quan tâm đến cái gì gọi là mặt mũi nữa, hắn muốn lấy lại bảo kiếm rồi nói gì thì nói.



Mạc Xán trông thấy Hà Băng đòi lại Tử Thanh Bảo Kiếm, thần sắc trên mặt có phần căng thẳng. Hắn lui về phía sau hai bước rồi nói:



- Thứ này chẳng phải là tiền đặt cược sao? Từ Liệt đã thua, cái Huyền Khí thượng phẩm này giờ đây đã thuộc về La Chinh huynh rồi.



- Đây là đồ của ta, ta chỉ cho Từ Liệt mượn mà thôi. Ai thèm quan tâm đến bọn họ ai thắng ai thua làm gì!



Huyền Khí thượng phẩm, đối với đệ tử ngoại môn mà nói, là thứ đồ vật cực kỳ trân quý. Vào giờ phút này, Hà Băng hắn cũng chẳng thèm nói đạo lý làm gì.



Vào lúc này, La Chinh bỗng nhiên tiến tới hai bước, một tay vươn ra nắm lấy Tử Thanh Bảo Kiếm, rồi lạnh giọng nói:



- Đây là thứ mà ta lấy từ tay của Từ Liệt. Nếu muốn thì đi tìm Từ Liệt mà đòi!



- Thế nhưng Tử Thanh Bảo Kiếm này…



Hà Băng có chút nóng nảy.



La Chinh chỉ lạnh lùng nhìn Hà Băng rồi nói:



- Nếu không phục, ngươi có thể lên lôi đài gặp ta!
- La Chinh huynh, hiện tại huynh có thể "giáo huấn" Chu quản sự rồi.



Chương Vô Huyền cười tủm tỉm nói. Hắn đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ giáo huấn này.



La Chinh nhẹ gật đầu. Sau đó liền đưa một tay lên cầm vào cổ, chế trụ Chu quản sự. Mặt mày tên họ Chu chợt hiện lên vẻ hung ác, hai mắt đỏ bừng bừng, miệng gào thét:



- La Chinh, ngươi có gan thì giết ta đi! Tam công tử tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi, tru di cửu tộc nhà ngươi, sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!



La Chinh lắc đầu, những thứ này hắn cũng chẳng thèm quan tâm, một điểm lưu ý cũng không có. Ngay sau đó hắn liền tát một cái, rồi lật tay vỗ một chưởng vào ngực của Chu quản sự, đánh tên kia bay văng ra ngoài, nằm la liệt trên mặt đất.



Mọi người thấy thế, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Bọn hắn thấy rằng La Chinh đã quá nhẹ tay rồi.



Tên Chu quản sự kia vừa lồm cồm bò người dậy, miệng vừa chửi thầm. Có vẻ như hắn không bị thương tổn gì quá lớn. Thế nhưng, ngay khi vừa mới đứng lên, từ trong cơ thể chợt bỗng truyền đến thanh âm nổ vang trầm thấp.



Phốc phốc phốc!



Trên hai tay, hai chân của hắn đều có một cái lỗ máu, máu tươi không ngừng tuôn ra. Sau đó hắn liền ngã ngửa trên mặt đất, trông chả khác gì một con lợn chết cả.



- Hảo thốn kình!



- Loại người ngu ngốc như này bị trừng phạt như vậy cũng là đáng tội. Dám đến Tiểu Vũ Phong chúng ta gây chuyện, đúng là chán sống mà!



Tuy có vài người lên tiếng tán thưởng, thế nhưng hầu hết đều có chút trầm mặc. Bọn hắn biết rõ chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy. Tam Phong Tử của Gia Cát gia không phải là loại người biết nói đến đạo lý. Hơn nữa, La Chinh này có vẻ như là kẻ không nơi nương tựa, căn bản không có chỗ chống lưng. Có lẽ hắn sẽ không thể ngây ngốc tại Tiểu Vũ Phong này được bao lâu nữa…



- Làm vậy, cũng đồng nghĩa với việc đắc tội với Gia Cát gia, huynh không sợ sao.



Chương Vô Huyền cười "hì hì" hỏi.



La Chinh cười nói:



- Người mà ta đắc tội cũng nhiều lắm. Trên người ta đúng là có quá nhiều rận a, lâu không gãi ngứa, hiện tại muốn gãi một chút có được không? Mà cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy làm gì! Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi!



- Tốt! Đủ phóng khoáng! Có thể trở thành đại anh hùng, thứ trọng yếu nhất chính là phần dũng khí này. Chúng ta đi làm vài chén đi?



Chương Vô Huyền lên tiếng đề nghị.



La Chinh cũng không nói nhiều, liền níu Mạc Xán và Chu Hiển lại, sau đó cả bốn người cùng đi uống rượu với nhau.



Trên một tiểu lâu cách đó không xa, Tô Linh Vận hiện tại mới thở dài một hơi.



“Tên La Chinh này đúng thực không phải là ngọn đèn cạn dầu. Không những đánh bại Từ Liệt, mà còn chẳng thèm cấp cho Gia Cát gia một chút mặt mũi nào.”



“Như vậy cũng tốt, phải có áp lực lớn thì mới có thể nhanh chóng tiến bộ được.”



“Nếu như Gia Cát gia thật sự sẽ ra tay dứt khoát với La Chinh thì sao?”



Tô Linh Vận suy nghĩ một hồi, bỗng đôi mắt to chợt chớp động hai cái.



“Đến lúc đó ta sẽ ra mặt vậy. Dù sao thì Sơn phu nhân của Gia Cát gia cũng thiếu ta một món nợ ân tình a!”