Bách Luyện Thành Thần
Chương 44 : Chân tướng
Ngày đăng: 12:56 30/04/20
Trong mắt cả ba người bọn họ, Chương Vô Huyền này có thể xem như là thế hệ đi trước. Thực lực của người này, trong đám đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong được xếp vị trí thứ bảy, tuyệt đối là một trong những nhân vật đứng đầu ở nơi đây.
Lúc đầu, Mạc Xán và Chu Hiển vẫn còn có chút câu nệ. Nhưng sau một hồi cạn chén, rốt cuộc hai người cũng buông lỏng tâm tình. Dù sao thì Chương Vô Huyền cũng là người trẻ tuổi, tính tình lại bình dị dễ gần.
- Nếu ta không nhầm, hình như La Chinh huynh vừa mới đột phá Luyện Tủy Cảnh ngay trên lôi đài, đúng chứ?
Chương Vô Huyền "tưới" một chén vào miệng rồi hỏi La Chinh.
La Chinh nhìn thoáng qua Chương Vô Huyền, nói:
- Vô Huyền huynh đã nhận ra sao?
- Hả? La Chinh huynh, huynh đã tiến vào Luyện Tủy Cảnh rồi sao?
Trái lại, Mạc Xán lại cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, hắn tỏ ra kỳ quái hỏi.
La Chinh gật gật đầu, nói:
- Lúc giao thủ với Từ Liệt, cơ thể ta tựa hồ có chút quán thông. Nếu vào lúc đó ta không đột phá Luyện Tủy Cảnh, sợ rằng cái mạng nhỏ này có lẽ đã gặp phải chuyện rồi.
Chương Vô Huyền lại lắc đầu, nói:
- Ta thấy không hẳn là vậy! La Chinh huynh đúng thực là tuyệt thế thiên tài. Nếu như tịnh tiến lên thêm vài cảnh giới, nói không chừng sẽ trở thành nhân vật phong vân của Tiểu Vũ Phong ta rồi.
- Vô Huyền huynh quá lời rồi. Tiểu Vũ Phong có nhiều đệ tử ngoại môn như vậy, trong số đó, thế hệ thiên tài không phải là có rất nhiều hay sao? La Chinh ta chỉ là một tên tiểu tử mới chân ướt chân ráo bước vào mà thôi, làm sao có thể đánh đồng cùng Vô Huyền huynh.
La Chinh vừa lắc đầu vừa nói.
- Sao lại không thể? La Chinh huynh, không biết huynh đã nghe nói qua truyền thuyết về Ngọc Nữ Phong hay chưa?
Trên mặt hiện lên vẻ thần thần bí bí, Chương Vô Huyền nói.
- Ngọc Nữ Phong? Có phải là ngọn sơn phong xếp hạng thứ mười bảy, đệ tử ở nơi này chỉ toàn là nữ có đúng không?
Chu Hiển uống hơi nhiều, vào lúc này mặt đã đỏ bừng. Thế nhưng dù sao cũng là người luyện thể, tửu lượng hơn xa người bình thường rất nhiều. Tuy mọi người uống khá nhiều, mặt đều đỏ bừng hẳn lên, thế nhưng sau khi luyện thể, tửu lượng cũng theo đó mà tăng lên. Dù cho cả bốn người bọn họ tiệc rượu một hồi lâu, nhưng cũng chẳng có ai có vẻ như thấm men say hay gì cả.
Chương Vô Huyền cười nói:
- Đúng là như vậy. Thế nhưng mà, tuy năm nay Ngọc Nữ Phong xếp hạng thứ mười bảy, nhưng năm trước lại xếp tại vị trí thứ hai, chỉ sau Thiên Nhất Phong a!
Chu Hiển tiến vào Tiểu Vũ Phong sớm hơn một năm so với La Chinh và Mạc Xán, đối với việc này hắn cũng không biết rõ lắm, liền kinh ngạc hỏi:
- Sao cơ? Một sơn phong đệ tử toàn là nữ nhân, sao có thể vượt qua được Thái Nhất Phong?
- Một nghìn năm.
“Một nghìn năm…”
“Nói cách khác, nếu muốn đưa La Yên ra khỏi Luyện Ngục Sơn, cần phải có một trăm vạn điểm tích lũy! Thanh Vân Tông vậy mà lại trừng phạt La Yên nặng như vậy. Một nghìn năm, muốn muội muội của ta chết già luôn sao?”
Giờ này khắc này, cảm tình của La Chinh đối với Thanh Vân Tông cũng nhiều hơn một tia căm hận.
Chương Vô Huyền thấy thế, lại đến an ủi:
- Thanh Vân Tông cùng với Thất Đại Thế Gia có liên hệ với nhau rất sâu xa. Đôi khi, có những việc những nhân vật chủ chốt kia nhúng tay vào, cùng làm trò quỷ với nhau. Theo ta được biết, những vị đạo sư kia sau khi biết việc này đều cực kỳ giận dữ, Ngọc Nữ Phong lại càng ra sức bảo vệ La Yên hơn. Hơn nữa, còn có hai bị đạo sư cũng bởi vì chuyện này mà từ chức.
La Chinh nhẹ gật đầu, nói ra:
- Ta hiểu rồi. Có những việc không đơn giản như vẻ bề ngoài. Đa tạ Vô Huyền huynh nhắc nhở.
Hiện tại, mọi người đã không còn tâm tình để uống rượu nữa, cả bốn đều thu xếp một chút rồi chuẩn bị ra về.
La Chinh cũng không trở về gian phòng của mình. Giữa đêm hôm khuya khoắt, một mình La Chinh đứng ở trong phòng luyện tập, ra sức trút hết sức lực lẫn tâm tình oán hận của mình ra.
“Thực lực, thực lực của ta vẫn là quá yếu.”
Vốn hắn cho rằng chỉ cần bước vào Thanh Vân Tông, trở thành đệ tử của Thanh Vân Tông, là có thể cứu La Yên ra.
Thế nhưng, sau khi cùng Vô Huyền trò chuyện một phen, hắn đã được cảnh tỉnh. Hiện tại La Chinh hắn đã hiểu kẻ địch của mình là loại nhân vật bực gì!
Thực lực của hắn hiện giờ, ở trong mắt những đại nhân vật kia, cũng chỉ như một con kiến mà thôi!
OÀ…ÀNH!
OÀ…ÀNH!
OÀ…ÀNH!
Những con người đá dùng để luyện quyền, luyện công, từng con từng con một đều lần lượt bị La Chinh ra sức đánh nát. Vào giờ phút này, phòng luyện tập chỉ còn là một mớ hỗn độn.
Vài canh giờ sau, La Chinh mới rời khỏi phòng luyện tập. Phát tiết một trận xong, tâm tình hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. Bất kể là người nào, qua cuộc sống hàng ngày đều sẽ có những thứ uất ức, căm hận,… tích tụ lại, dần dần mỗi ngày một ít. Cần phải thông qua một phương thức nào đó để giải tỏa, để phóng thích ra bên ngoài. La Chinh hắn chọn phương pháp hữu hiệu, đơn giản nhất, đó chính là bạo lực!
Sáng sớm ngày hôm sau, La Chinh liền đi lên sườn núi của Tiểu Vũ Phong. Ở phía trên sườn núi, chính là nơi ở của các vị đạo sư của Tiểu Vũ Phong.
Sau khi nghe ngóng qua một hồi, La Chinh cũng tinh tường hơn. Nhiệm vụ mà tông môn ban bố ra, chính là nhận ở những vị đạo sư này.