Bách Luyện Thành Thần

Chương 439 : Chỗ dựa

Ngày đăng: 13:01 30/04/20


Chênh lệch giữa Chiếu Thần Chung Cực và Chiếu Thần Tam Trọng không thể bảo là không lớn.



Đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn hắn dám đồng loạt xông lên, muốn bắt La Chinh đi.



Mấy vố giả Chiếu Thần Chung Cực ở đâỵ thấy, bắt lấy La Chinh – Chiếu Thần Tam Trọng thì chỉ như diều hâu bắt gà con, là một chuyên quá đơn giản.



Đơn giản như thế mà lại có thế lập công lớn, loại chuyên này ai không muốn làm?



Tuy không hiếu sao Lý Bố Y kia lại nổi điên, ngăn cản Đồ Kiên Bạch của Huyền Ảm Quán, bởi như vậy đã tạo cơ hội cho những người khác.



Trong những người này, động tác của Khương Vân Phi nhanh chóng nhất, ra tay cũng tàn nhẫn nhất. Hắn cản bản không muốn mang một người nguyên vẹn trở về, miễn người đó còn sống, còn há miệng nói chuyên là được rồi, về phần tay chân cái gì đấy, căn bản không quan trọng!



Trong nháy mắt lúc Khương Vân Phi ra tay, trong lòng những người khác liền thở dài một hơi. Tên nhóc này sợ là xui xẻo, bị chém đứt hai chân, chỉ sợ cả đời này đén đi cũng không được nữa rồi.



Kết quả, giữa tốc độ ánh sáng đó, mũi nhọn lại chuyển hướng…



Thậm chí có người căn bản còn không nhìn rố chuyên gì đã xảy ra thì Khương Vân Phi đã bị một quyền nện bay ra ngoài, bay rất cao, rất xa. Sau khi Khương Vân Phi đụng nát mấy phòng ốc, giờ phút này giống như một con chó chết nằm rạp trên mặt đất không thế nhúc nhích. Rổ ràng hắn ta đã bị trọng thương, cho dù có cứu được thì có lẽ cũng phải dưỡng thương hơn nửa năm.



Đại hội vố đạo sắp bắt đầu thi đấu, chỉ sợ Khương Vân Phi không có tư cách tham gia nữa rồi.



Mấy vị võ già Chiếu Thần Chung Cực thấy cảnh này, sao còn dám nhúc nhích?



Võ giả Chiếu Thần Chung Cực canh giữ ở chỗ này rát nhiều, hỗ trợ lẫn nhau nhưng cũng âm thầm đánh giá. Trong đám bọn họ, thực lực của Khương Vân Phi cũng được coi là không tồi, đoán chừng đánh không lại Lý Bố Y, nhưng bảo xếp thứ ba, thứ tư thì chắc chắn không có vấn đề. Kết quả lại bị tên nhóc Chiếu Thẩn Tam Trọng này cho một quyền văng luôn.



Cảnh này chấn động tới mức vượt ra khỏi lý giải của những võ giả này. Vì sao hắn có thế lảm được như vậy?



Trong ánh mắt Lý Bố Y cũng đầy vẻ khiếp sợ!
“Ừ! “ La Chinh gật gật đầu. Hắn từng gặp qua Lý Bố Y, biết Lý Bố Y cũng là đệ tử Tinh Anh Đường: “Đây là đâu? Vì sao Thăng Long Đài lại bị đưa đến đây?”



La Chinh cũng không ngờ mình vào Thăng Long Đài một chuyến mà lại tốn thời gian lâu như vậy, hắn chú ý tháy xung quanh Thăng Long Đài có không ít kiến trúc hết sức phồn hoa, dường như đây là một tòa thành lớn.



Lý Bố Y đáp: “Một lời khó nói hết, hay lả chúng ta rời khỏi nơi này trước đã. Mắy người chỗ Điện chủ cũng ở trong thành Thiên Khải này.”



‘Tốt!” La Chinh đang muốn đi, lại phát hiện mấy vị võ giả Chiếu Thần Chung Cực kia tuy lui một bước nhưng cũng không mở đường, dường như không cam lòng. Hắn trầm mặt xuống: “Các ngươi, hình như chưa thấy quan tài chưa đồ lệ?”



Các võ giả của các tổng môn tứ phẩm như Huyết Mộc Nhai, Hắc Sơn Tông, Hư Linh Tông đủng là có sợ La Chinh, nhưng chuyện này không có nghĩa là bọn hắn sẽ nhượng bộ. Bọn hắn có thể không bắt La Chinh, nhưng cũng không có nghĩa là có thể để cho La Chinh chạy, trách nhiệm này bọn hắn đảm đương không nỗi!



Cho nên lúc này bọn hắn muốn kéo dài thời gian.



Bởi vì có đại hội vổ đạo nên nhóm lầo quái vật trong tông môn sau lưng bọn hắn giờ phút này đều ở trong thành Thiên Khải! Có vài người đã lén đốt phù truyền âm, truyền tin tức ra ngoài, chỉ cần chỗ dựa của mình đến đây, cho dù La Chinh có yêu nghiệt thì đã làm sao? Chẳng lẽ hắn có thế đánh bại cả cường giả Thần Đan Cành, Hư Kiếp Cảnh?



“Các vị, La Chinh chính là đệ tử Vân Điện ta, ta khuyên các ngươi hãy nhường đường, nếu không…” Lý Bố Y cũng lạnh mặt nói.



Lúc trước không biết người trong Thăng Long Đài là La Chinh thì thôi, giờ đã biết thân phận rõ ràng, những người này còn muốn gây chuyện thì cũng ngang với việc tìm Vân Điện gây gây chuyên!



Trên mặt đám võ giả Chiếu Thần Chung Cực kia lóe ra vẻ cảnh giác, nhưng vẫn không nhường đường như trước!



“Các ngươi đã muốn chết như vậy, ta đây sẽ cho các ngươi toại nguyên!” Thật vất vả lắm mới về tới Trung Vực, vừa ra khỏi Thăng Long Đài đã có người gây chuyện với mình, giờ phút này La Chinh cũng nồi giận. Vừa nhấc chân lên, không gian đã chấn động một hồi, bóng dáng La Chinh lại quỷ dị, nhẹ nhàng đi ra ngoài lần nữa.



Giờ phút này, cuối cùng La Chinh đã hoàn toàn ra khỏi Tháng Long Đài, đang hướng tới mấy võ giả gây phiền phức kia thì bỗng nhiên một giọng nói chui vào trong tai La Chinh: “Khẩu khí thật lớn. Chẳng qua… dù là ai ngươi cũng không cho toại nguyên được, cùng lắm cũng chỉ có thể cho chính ngươi thôi!”



Tiếng nói ấy mềm mại dịu dàng, quyến rũ êm tai.