Bách Luyện Thành Thần

Chương 440 : Ninh Vũ Điệp

Ngày đăng: 13:01 30/04/20


Cùng lúc đó, giữa không trung xuât hiện một thiêu phụ xinh đẹp, hai chân hơi khoanh tròn, tạo thành đường cong mảnh mai mà duyên dáng, đôi mắt nàng híp lại giống như một con mèo con, tràn ngập sự khiêu khích vô hạn, dịu dàng nhìn chằm chằm La Chinh.



Khi ánh mắt của La Chinh chú ý đến thiếu phụ xinh đẹp kia thì lập tức có một cảm giác đỏ mặt tía tai, cơ thề xuất hiện một loại kích động khó có thế khống chế.



“Mị thuật của người đàn bà này thật lợi hại!” La Chinh cau mày, linh hồn khẽ run lên, cơ thế lập tức khôi phục lại bình thường, ánh mắt cũng là vẻ trong sáng.



“ồ?” Phu nhân Độc Huyết lộ ra một nét mặt kinh ngạc. Mị thuật của bà ta độc nhất vô nhị, đặc biệt có hiệu quả với người trẻ tuồi! Tên nhóc này rõ ràng mới chỉ tầm 17 18, vừa đúng thời điếm mới biết yêu, chưa trải qua sự đời, lực kháng cự mị thuật vô cùng yếu ớt. Vậy mà bị bà ta mê hoặc, chì trong thời gian chưa tới nửa nhịp thở hắn lại có thể phá vỡ mị thuật, điều này sao có thế?



Đương nhiên phu nhân Độc Huyết không biết linh hồn của La Chinh đã tiến vào Chiến Hồn Cảnh! Một người có linh hồn lớn mạnh như vậy, lảm sao có thể bị mị thuật của bà ta mê hoặc?



“Ta muốn cho ai toại nguyên không liên quan đến bà.” La Chinh trầm mặt nói.



“Không liên quan đến nô gia? Người mà ngươi vừa đánh trọng thương là người của nô gia, làm đệ tử của nô gia bị thương mà còn muốn rời đi không chút thương tích? Có phải ngươi đang nằm mơ? Nếu ngươi thích nằm mơ như vậy thì có thế cùng ta tạo ra một giấc mộng đẹp, một đêm mộng xuân không dấu vết, nô gia đảm bảo ngươi sẽ thoải mái đến cực điểm… Ha ha ha!”



Nghe thấy tràng cười dâm đãng của phu nhân Độc Huyết La Chinh không chút động lòng. Dùng đầu ngón chân cũng có thế nghĩ ra, người đàn bà này tu luyện mị thuật, chắc chắn là một loại tà thuật lấy dương bồ âm. Mộng xuân không dấu vết với bà ta? E là bị bà ta hút cạn cả người cũng không biết bản thân mình chết thế nào!



Thế nên mị thuật của phu nhân Độc Huyết lợi hại đến cỡ nào? Tràng cười dâm đãng này của bà ta cũng thi triển mị thuật bên trong, dưới sự khiêu khích của từng luồng âm thanh mềm mại, đến cả khí huyết của Lý Bố Y cũng không thuận, chứ nói gì tới người khác?



Đạc biệt là đám võ già đứng xem xung quanh! Thực lực của họ thấp kém, lúc này sắc mặt ai nấy đều ửng hồng, (Nguồn: truyenhoangdung.xyz)thần chí không tỉnh táo, ánh mắt mê man nhìn chằm chằm vào thiếu phụ xinh đẹp giữa không trung, tất cả đều là dáng vẻ mất hồn.
Ninh Vũ Điệp cười lạnh lẽo: “Đúng vậy! Ta vẫn còn cách ‘Cừu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh’ một đoạn nữa. Hơn nữa tu vi của ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, quả thực ngươi không sợ ta. Có điều… sư phụ ta, ngươi không sợ sao?”



Lời này của Ninh Vũ Điệp vừa nói ra thì sắc mặt của Hắc Nha và phu nhân Độc Huyết lập tức thay đổi.



Mặc dù phu nhân Độc Huyết, Hắc Nha và Ninh Vũ Điệp đều là người lãnh đạo tông môn tứ phẩm, nhưng Hắc Sơn Tông và Huyết Mộc Nhai là tông môn tứ phẩm thông thường còn Vân Điện là tông môn tứ phầm đứng đầu!



Giữa đứng đầu và thông thường vẫn có một cách biệt nhất định.



Vân Điện có thế trờ thành tông môn tứ phẩm đứng đầu không phải do Ninh Vũ Điệp mà là do sư phụ của nàng! Chỉ là sư phụ của nàng thoái vị xong thỉ vần luôn ờ ẩn, rất ít tham dự vảo việc của Vân Điện, vì vậy mới giao ngôi vị Điện chủ cho Ninh Vũ Điệp.



Nếu sau này “Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh” của Ninh Vũ Điệp thực sự luyện thành thì nàng hoàn toàn có thế dẫn dắt Vân Điện tiến lên hàng thế lực tông môn ngũ phẩm, để Vân Điện trở thành tông môn ngũ phẩm thứ hai ở Trung Vực!



Phu nhân Độc Huyết và Hắc Nha có thế không kiêng kị Ninh Vũ Điệp, nhưng bọn họ lại kiêng kị sư phụ của nàng.



“Cho dù sư phụ ngươi ở đây La Chinh cũng không thế rời đi. Hắn vô cùng quan trọng, liên quan đến sự vận chuyến của Thăng Long Đài, vì vậy hắn bắt buộc phải giao ra bí mật của Thăng Long Đài!” Lần này, kẻ nói chuyên là người của Hư Linh Tông. Hư Linh Thất Tử đi bộ tới đây, một người đi đầu vừa đi vừa nói với Ninh Vũ Điệp.



Người của Hư Linh Tông vừa tới, trán của Ninh Vũ Điệp đã nhăn thành chữ “xuyên” (Jl|).