Bách Luyện Thành Thần

Chương 46 : Thanh Thiên Thai

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Vào ban đêm, La Chinh lấy Tử Thanh Bảo Kiếm của Hà Băng ra, để ở trước mặt mình.



Tử Thanh Bảo Kiếm này, không những có phẩm giai không tệ, mà còn được bảo quản cực kỳ tốt.



Có thể thấy rằng Hà Băng cực kỳ quý thanh bảo kiếm này, trên vỏ kiếm được khảm các loại bảo thạch, đầy đủ các loại màu sắc, còn được trang trí thêm cả một đạo chỉ vàng.



Vụt!



La Chinh rút kiếm ra khỏi vỏ, hào quang màu tím cùng hào quang màu xanh trên thân kiếm lóe lên, lập tức chiếu sáng cả căn phòng.



- Kiếm tốt!



So với Nghiệp Hỏa Kiếm của Tà Lang, thanh Tử Thanh Bảo Kiếm này tuy cùng là Huyền Khí thượng phẩm, thế nhưng La Chinh có thể cảm nhận được rõ, phẩm chất của Tử Thanh Bảo Kiếm này phải tốt hơn Nghiệp Hỏa Kiếm rất nhiều.



Một thanh kiếm tốt như thế, vậy mà lại bị hắn dung luyện đi, đúng là có chút đáng tiếc.



Tên Hà Băng kia cũng đã nhờ vài người đến để khuyên bảo La Chinh, muốn chuộc lại thanh bảo kiếm này, nhưng lại bị La Chinh trực tiếp cự tuyệt.



Vì muốn gia tăng thực lực của mình lên, hắn không thể không làm vậy.



Sau khi xem xét tường tận Tử Thanh Bảo Kiếm, La Chinh cắn răng một cái. Ngay sau đó liền bắt đầu câu thông với lò luyện ở trong đầu.



Hắc hỏa, giống như một con sâu bướm nhỏ, chui ra từ mi tâm của La Chinh. Sau khi xoay tròn theo một đường vòng cung cực kỳ quỷ dị trên không trung, hắc hỏa liền lao tới cuốn lấy Tử Thanh Bảo Kiếm.



Bảo kiếm vốn cứng rắn vô cùng, giờ phút này cứ như là nến gặp lửa vậy, dần dần bị hòa tan thành những giọt nước thép tinh hoa.



La Chinh nhẩm đếm những giọt thép tinh hoa kia, đôi mắt lập tức sáng ngời, vui vẻ kêu lên:



- Đều là Huyền Khí thượng phẩm, vậy mà Tử Thanh Bảo Kiếm này không ngờ lại có thể dung luyện ra mười giọt nước thép tinh hoa a!



Nguyên nhân là gì, hiện tại La Chinh hắn cũng không thể giải thích được. Hắn thậm chí còn không biết rốt cuộc cái nước thép tinh hoa này đến tột cùng là vật gì!



La Chinh từng đọc qua Điển Tịch Luyện Khí có được từ nhẫn trữ vật của Tà Lang, nhưng vẫn không thể tìm ra được lai lịch của cái nước thép tinh hoa này. Về điều này, có lẽ cũng chỉ có những Luyện Khí Sư cao thâm mới có thể giải thích rõ ràng…



Hắc hỏa cuốn theo mười giọt nước thép tinh hoa, đưa vào miệng của bức điêu khắc Thanh Long. Rất nhanh sau đó, liền có hai mảnh long lân tỏa ra ánh sáng chói lòa. Khi ánh sáng dần tiêu biến, hai mảnh long lân vừa mới được thắp sáng dần dần hiển lộ ra.



Hiện tại, trên người Thanh Long đã có bốn mảnh long lân được thắp sáng.



La Chinh siết chặt nắm đấm của mình. Giờ đây, hắn đã bước vào Luyện Tủy Cảnh, lại có thêm lực lượng từ bốn mảnh long lân. Dù là cường giả Tiên Thiên Bí Cảnh đến, có lẽ hắn cũng có thể cùng đánh một trận.
Sau khi nghe Thanh Sơn nói xong, La Chinh mới đưa phi đao trở về, thu vào nhẫn trữ vật. Cũng không nói một lời nào, lui người ra phía sau vài bước, trên mặt vẫn còn đầy vẻ cảnh giác.



Mặc dù đều là đệ tử của Thanh Vân Tông, thế nhưng sự cảnh giác của La Chinh không hề buông lỏng một chút nào. Từ khi nhập môn vào Thanh Vân Tông đến nay, hắn đã bị người ta ám toán đến mấy lần. La Chinh hiểu rõ, tại nơi thánh địa của võ đạo này, vẫn như cũ lấy thực lực vi tôn, là một nơi mạnh được yếu thua.



“Nếu như ta là một con dê, thì cũng chỉ có thể mặc cho người ta làm thịt mà thôi.”



Tên đại hán xoay xoay đầu, hoạt động cổ một chút, sau đó mới thở phào nhẹ một cái. Mắt nhìn về phía La Chinh, trong ánh mắt chợt có thêm một tia kinh sợ.



“Tên này dường như không phải là một kẻ ăn chay.”



Hắn quan sát La Chinh một chút, rồi tươi cười nói:



- Vị bằng hữu này, ta tên là Thanh Sơn. Năm người bọn ta thường xuyên đi săn giết Đao Trùng. Đám Đao Trùng này thường xuất hiện theo bầy, đi một mình sẽ rất phiền toái.



Nghe vậy, La Chinh cũng không có nói gì.



Thấy thế, tên đại hán lại nói thêm:



- Bằng hữu, đi liễm sát Đao Trùng, mọi người hầu hết đều cùng đi theo nhóm, cũng chính là sợ bị Đao Trùng vây công. Nếu như thấy được, bằng hữu có thể đi với cùng bọn ta, thế nào?



La Chinh lắc đầu từ chối:



- Cảm ơn, thế nhưng ta đã quen một thân một mình rồi.



Nói xong, La Chinh lại tìm đến một góc khác rồi ngồi xuống, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.



Một tràng cảnh vừa xảy ra khiến không ít người chú ý đến.



Hầu hết mọi người đều thu sự khinh thị trong lòng lại. Ngay cả với một vài đệ tử nội môn có thực lực Tiên Thiên Bí Cảnh, trong mắt bọn họ cũng hiện lên một tia ngưng trọng.



Bọn họ thử tưởng tượng trong đầu xem, nếu như vừa rồi bọn hắn là tên đại hán kia, liệu bọn hắn có thế né tránh một đao kia hay không? Đa số đều hoan hỉ, mừng thầm trong lòng, may mà có tên kia đi đầu, giúp bọn hắn tránh khỏi đá phải thiết bản.



Đa phần đều có chung một đáp án, đó là không thể tránh được. Phản ứng của tên tiểu tử kia quá nhanh, ra tay quá đột ngột.



La Chinh hiển nhiên sẽ không màng đến suy nghĩ của những người này. Sau khi tọa thiền một hồi, bỗng chợt nghe thấy thanh âm rung động lắc lư từ không trung truyền đến. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, liền trông thấy một vật khổng lồ đang từ trên cao chầm chậm bay lại gần.



Đó là một chiếc Phi Thiên Liễn khổng lồ.