Bách Luyện Thành Thần

Chương 47 : Đao trùng tập kích

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Ở trong vương triều, Phi Thiên Liễn khá hiếm thấy, cũng bởi vì sự đắt đỏ của nó. Một chiếc Phi Thiên Liễn có giá tương đương với một kiện Huyền Khí thượng phẩm.



Thế nhưng, điều quan trọng là Huyền Khí thượng phẩm có thể gia tăng một khoảng lớn thực lực cho võ giả, còn Phi Thiên Liễn thì chỉ là một phương tiện di chuyển mà thôi.



Cho nên, dù là La gia, hay bất kì một gia tộc lớn nhỏ nào trong Sùng Dương Quận, cũng không thể có đủ chi phí để sắm sửa Phi Thiên Liễn được.



Chỉ có ở nơi thịnh vượng, phồn vinh như Đế Đô, Phi Thiên Liễn mới trở thành vật thông thường, tùy thời có thể trông thấy như vậy.



Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên La Chinh nhìn thấy một chiếc Phi Thiên Liễn to lớn đến vậy. Nhìn vật khổng lồ trôi nổi trên không trung, đang từ từ đáp xuống kia, La Chinh rung động vô cùng.



Trái lại, đối với những người khác, dường như bọn họ đã quen với điều này rồi. Nhìn thấy chiếc Phi Thiên Liễn khổng lồ đáp xuống, bọn họ liền nhao nhao đứng lên, chuẩn bị xuất phát.



Chiếc Phi Thiên Liễn khổng lồ dừng chậm rãi dừng sát bên cạnh Thanh Thiên Thai, ngay sau đó chợt có một cái cầu nổi phóng ra, vươn đến sát mép với Thanh Thiên Thai. Từ Phi Thiên Liễn bỗng có vài người bước ra, đứng ở bên cạnh cầu nổi.



Trên Thanh Thiên Thai, các đệ tử của Thanh Vân Tông lần lượt đưa lệnh bài trên người mình ra để cho mấy người kia kiểm tra, sau đó liền đi qua cầu nổi, bước vào trong chiếc Phi Thiên Liễn khổng lồ kia.



La Chinh đi theo phía sau mọi người, bước đến chiếc cầu nổi. Khi La Chinh đưa lệnh bài của mình ra, những người kia liền phát hiện ra, La Chinh chỉ mới là Luyện Tủy Cảnh mà thôi, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Thế nhưng bọn họ cũng không nói gì thêm, sau khi kiểm tra lệnh bài xong, liền ra hiệu cho La Chinh bước vào.



La Chinh bước qua chiếc cầu, tiến vào trong Phi Thiên Liễn.



Không gian bên trong chiếc Phi Thiên Liễn này cực kỳ rộng lớn. Dọc theo vách Phi Thiên Liễn, đã có sẵn từng dãy chỗ ngồi cố định. La Chinh tìm vào một góc rồi ngồi xuống.



Một lát sau, chợt có một hồi chấn động truyền đến chân, ngay sau đó Phi Thiên Liễn bắt đầu bay lên không trung.



Nhìn ra ngoài cửa sổ ở bên cạnh chỗ ngồi, liền có thể ngắm nhìn toàn cảnh của Thanh Vân Tông.



Dãy sơn mạch liên miên, trùng trùng điệp điệp nối nhau, kéo dài đến tận cuối chân trời. Diện tích của Thanh Vân Tông tương đương với một phần tư Đế Đô. Thế nhưng, nếu tính cả những dãy núi liên miên bất tuyệt này, thì Thanh Vân Tông phải lớn hơn Đế Đô rất nhiều!



Ngay lúc này, chợt có một ngọn núi mày đen xuất hiện trong tầm mắt của La Chinh.



Trong Thanh Vân Tông, đa số các ngọn núi đều là một màu xanh biếc, cây cối xum xuê um tùm. Ngọn núi màu đen kia đột nhiên xuất hiện, tạo nên một cảm giác cực kỳ đột ngột, không thể không chú ý đến nó.



Ba chữ "Luyện Ngục Sơn" chợt xuất hiện trong đầu La Chinh.
Phi Thiên Liên khổng lồ đập mạnh lên mặt đất, tạo ra từng tràng tiếng vang trầm thấp. Phần thân của nó bắt đầu gãy rời, khắp nơi đều là những mảnh gỗ, mảnh vụn tan nát, bắn tung tóe ra tứ phía.



Lực va chạm cũng không tác động gì quá lớn đối với La Chinh. Khoảng thời gian hỗn loạn ngắn ngủi trôi qua, La Chinh từ trong Phi Thiên Liễn leo bên ra ngoài. Có nhiều đệ tử nội môn đã bắt đầu giao chiến với những con Đao Trùng kia.



Trong chuyến đi lần này, có không ít người đã bước vào Tiên Thiên Bí Cảnh.



Ngoại trừ La Chinh ra, những người còn lại hầu hết đều là Bán Bộ Tiên Thiên.



Mặc dù đối mặt với hiểm nguy, thế nhưng mỗi người đều cố gắng duy trì sự bình tĩnh của bản thân, nhanh chóng phản kích lại Đao Trùng. Nhất thời, khắp nơi đều ngập tràn các loại chân khí, hào quang chân nguyên. Cả chiến trường đều cực kỳ kịch liệt.



Giờ phút này, La Chinh mới hiểu được vì sao lại gọi là Trùng Triều.



Bất luận là trên mặt đất, trên bầu trời hay là trong rừng rậm, khắp mọi nơi đều là một mảnh màu xanh biếc.



Những con Đao Trùng này bay lượn trên không trung, hoàn toàn che lấp đi bầu trời.



Vừa mới leo ra khỏi Phi Thiên Liễn, liền có ba, bốn con Đao Trùng dõi mắt nhìn đến, mãnh liệt phóng về phía La Chinh từ ba phương hướng khác nhau.



Được nam tử tóc đuôi ngựa nhắc nhở, La Chinh đã hiểu rõ. Bộ phận có lực phòng ngự mạnh nhất của Đao Trùng chính là ở vùng vụng, phần giáp xác mọc ra từ cái thân thể dài kia so với áo giáp của Nhân tộc còn cứng hơn rất nhiều.



Ngã một lần, khôn hơn một chút. Hiển nhiên La Chinh sẽ không tái phạm lại sai lầm kia.



Đối mặt với mấy con Đao Trùng đồng thời vây công, La Chinh lại chọn cách chủ động xuất kích. Tránh được lưỡi đao đang chính diện đánh đến, ngay sau đó La Chinh liền vận lực ở cánh tay. Một quyền đập nát đầu con Đao Trùng ở phía trước, đồng thời nắm lấy thân thể của con Đao Trùng này rồi ném về phía hai lưỡi đao ở phía sau.



Điểm mạnh của Đao Trúng chính là dựa vào ưu thế về số lượng. Khi chúng vây công mới có thể tạo thành mức độ đủ để uy hiếp.



Cũng vì vậy mà La Chinh ghi nhớ lời nói của nam tử tóc đuôi ngựa kia, không nên rơi vào vòng vây của Đao Trùng.



Vốn có bốn con Đao Trùng lao đến vây công, nay đã bị La Chinh liễm sát một, đồng thời hai con ở phía sau đã bị chặn lại. Hiện tại trước mắt chỉ còn một con mà thôi, dễ đối phó hơn rất nhiều. Con Đao Trùng này còn chưa kịp vung lưỡi đao ra, hai tay của La Chinh đã nhanh như thiểm điện, vươn đến khớp của lưỡi đao rồi xé mở ra, vận sức kéo đứt hai lưỡi đao của nó.



Một con Đao Trùng cũng không khó đối phó cho lắm. Dù là Luyện Tạng Cảnh cũng có sức để liều mạng, Luyện Tủy Cảnh bình thường cũng có thể ứng phó được. Còn đối với Bán Bộ Tiên Thiên thì không cần phải nói, đây quả thực là một chuyện vô cùng dễ dàng.