Bách Luyện Thành Thần

Chương 467 : Thùng rỗng kêu to

Ngày đăng: 13:01 30/04/20


“Ta thực sự tới tham gia đại hội võ đạo. Không tin ngươi xem, chỗ này của ta còn có Minh…” La Chinh nói xong liền muốn lôi chiếc Minh bài ra.



Ai ngờ chấp sự này căn bản còn chưa nhìn đã cười lạnh nói: “Cái thứ như ngươi ta thấy nhiều rồi. Chẳng qua người mới chỉ là Chiếu Thần Cảnh đã dám lừa ta thì chỉ có mình ngươi mà thôi. Cho ngươi ba giây, cút sang một bên đi!”



Nghe thấy chấp sự nói vậy, lông mày La Chinh cũng nhíu lại.



Nhìn thấy La Chinh còn không đi, chấp sự cười hắc hắc, quay vào phía đấu trường gọi: “Đại Hầu! Có tên ngu ngốc đến gây chuyện, cho ngươi xử lý đi này! Ném hắn ra ngoài đi!”



Tiếng chấp sự vừa dứt thì có một gã cao to, hung hãn chạy vội ra. Người này thân cao tám thước, giống như một cây cột sắt, giậm chân một cái làm chấn động cả mặt đất.



“Ai dám làm loạn ở Thiên Hạ Thương Minh? Muốn chết à?” Gã cao to tên Đại Hầu kia lao tới, ánh mắt dừng trên người La Chinh. Gã cười gằn một tiếng rồi tiến về phía La Chinh, rõ ràng là muốn bắt La Chinh lại.



Sau khi đã được Hồng Mông Thiên Cương rèn luyện thì thân thể La Chinh lúc này đã linh hoạt tới mức nào chứ?



Đối mặt với đôi bàn tay to như hai chiếc quạt hương bồ(1) của gã cao to kia, La Chinh không hề vận dụng một chút chân nguyên nào, thân thể chỉ cần xoay một cái đã có thể tránh được rồi.



(1)Quạt hương bồ: là một loại quạt làm từ lá cây hương bồ. Cây hương bồ hay ở Việt Nam còn gọi là cây cọ, lá được sử dụng làm quạt hoặc lợp mái nhà tranh, làm những chiếc áo khoác che mưa…



“Ồ?”



Mặt gã cao to kia lộ ra vẻ kỳ quái. Gã cảm thấy La Chinh giống như một con cá chạch không thể giữ được trên tay. Rõ ràng suýt chút nữa đã bắt được, vậy mà thân thể La Chinh vẻn vẹn chỉ cách người gã một chút lại thoát ra khỏi tay, từ đầu đến cuối gã còn không đụng được tới ống tay áo của La Chinh.



Giữa lúc gã ta còn đang nghi hoặc, thân hình La Chinh đã xoay đến bên người gã, đồng thời trong tay còn có thêm một thanh phi đao sáng loáng, đặt giữa xương sườn gã: “Ta đã nói là ta tới tham gia đại hội võ đạo rồi. Đám lão quái vật của Thiên Hạ Thương Minh đều rất biết làm người, sao đám người phía dưới lại cách xa vạn dặm vậy nhỉ?”



Trong Thiên Hạ Thương Minh, đám lão già ai nấy đều khôn khéo như hồ ly, chưa nói gì tới nhóm Mặc Nhạc Chương. Cho dù là ba tên mập mạp muốn ép La Chinh nói ra bí mật của Thăng Long Đài khi hắn mới về tới cửa, thì cuối cùng vẫn giữ lại đường lui, không triệt để đắc tội hắn.



Thế nhưng đám người phía dưới kia lại ỷ vào chuyện mình là người của Thiên Hạ Thương Minh, dường như chẳng chút kiêng nể gì.




Nhìn Ngao Tường, trong lòng La Chinh hơi gật đầu. Người này, hắn phải đặc biệt chú ý.



Tuy Ngao Tường có tu vi là Chiếu Thần Chung Cực, nhìn qua thì là người yếu nhất trong đám võ giả, nhưng La Chinh rất rõ tâm tính hắn. Hắn tuyệt đối không mang thù, cũng không hề để bụng chuyện mấy ngày trước đây La Chinh bán vé vào vòng trong. Người như thế tâm tính rất mạnh mẽ, mà tâm tính mạnh mẽ cần điều kiện tiên quyết là có đủ tự tin vào thực lực của mình!



Đó cũng là lý do La Chinh phải đặc biệt chú ý Ngao Tường.



Còn võ giả của Ngô Đồng Tông này thì lại là thùng rỗng kêu to, tầm mắt hạn hẹp, thích mang thù hận, trong mắt La Chinh cũng không đáng nhắc tới. Chỉ sợ người này lập tức đến đây uy hiếp mình…



Hắn đang nghĩ như vậy thì tên đệ tử Ngô Đồng Tông kia đã bước hai bước lại đây, nhe răng ra cười rồi nói: “Nhóc con, trong ảo trận bị ngươi bẫy một phen, ngươi cứ hưởng thụ thời khắc cuối cùng trong đời đi. Ta nhất định sẽ đập ngươi thành từng mảnh thịt vụn trên võ đài này!”



La Chinh hờ hững nhìn vị võ giả trước mặt, trong ánh mắt lóe ra một nét cười nhạt, không hề đáp lại một câu.



Loại khiêu khích cấp thấp này, La Chinh căn bản lười đáp lại.



“Nhóc con, ngươi…” Nhìn thấy ánh mắt khinh thường của La Chinh, gã ta hơi nghẹn thở, tiếng xương cốt trên nắm tay vang lên răng rắc, hận không thể xé xác La Chinh ngay lúc này. Trong ảo trận gã bị La Chinh bắt nạt thì cũng thôi đi, vậy mà giờ trong thực tế, gã đường đường là võ giả Thần Đan Cảnh trung kỳ, đệ tử thiên tài có thiên phú nhất trăm năm trở lại đây của Ngô Đồng Tông, mà lại bị một tên tiểu bối Chiếu Thần Cảnh khinh bỉ?



Đáng tiếc, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của gã hoàn toàn bị La Chinh ngó lơ, coi như không khí…



Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Ngao Tường cũng là một ý cười nhàn nhạt. Hắn thản nhiên nói: “Lần đại hội võ đạo này, có lẽ sẽ rất thú vị.”



Nhạc đệm vừa hết, bọn họ liền nghe thấy một trưởng lão của Thiên Hạ Thương Minh bỗng nhiên hô lớn: “Huyền Âm Quán đến!”



Phía chân trời bỗng nhiên có một cái quan tài thật lớn, lặng lẽ như một linh hồn du đãng trong không trung bay về phía bên này…



Lông mày La Chinh hơi nhướng lên, nhóm nhân vật chính của đại hội võ đạo lần này đến rồi!