Bách Luyện Thành Thần

Chương 468 : Hoá trang lên sân khấu

Ngày đăng: 13:01 30/04/20


Đại hội võ đạo do Thiên Hạ Thương Minh tổ chức lần này, chỉ có người trong tông môn tứ phẩm trở lên mới có thể trực tiếp tiến vào vòng trong.



Huyền Âm Quán được xem là tông môn có uy tín lâu năm trong Trung Vực, thế nhưng bởi vì Huyền Âm Quán tu luyện công pháp khá âm độc, làm việc thì nửa chính nửa tà nên danh tiếng trong Trung Vực cũng không cao lắm.



Vậy nhưng cũng không ai dám xem nhẹ một tông môn tứ phẩm thần bí như vậy, trong đó đặc biệt là Huyền Âm lão nhân, sống hơn 900 năm, là một nhân vật thuộc loại truyền thuyết của Trung Vực.



Ở một bên khác của đấu trường được xây dựng rất nhiều đài cao, cái quan tài thật lớn kia cuối cùng cũng vững vàng đáp xuống một trong số những đài cao đó.



“Ầm!”



Sau khi chiếc quan tài dừng lại vững vàng thì mặt trên đã được mở ra, một lão già mặc đồ đen bước ra ngoài, những nếp nhăn trên mặt lão đã hằn rất sâu, già nua như có thể chôn xuống đất ngay lập tức cũng được rồi. Chẳng qua đầu lão lại là một màu tóc đen nhánh, nhìn qua vô cùng quỷ dị.



Vị này chính là Quán chủ Huyền Âm Quán – Huyền Âm lão nhân.



Ở bên này đấu trường, mấy chục vạn võ giả đều sôi nổi bàn tán.



Những võ giả có thể bỏ ra một viên đá chân nguyên cực phẩm để theo dõi đại hội võ đạo này thì cơ bản cũng coi như là người có danh có tiếng, nên tên mấy vị cường giả Trung Vực cũng đã thuộc như lòng bàn tay.



“Huyền Âm lão nhân, hẳn là sống được một nghìn tuổi rồi ấy nhỉ? Thế mà vẫn chưa chết!”



“Chưa đến một nghìn tuổi đâu. Theo sử sách có ghi lại thì hiện tại lão ấy mới có 976 tuổi thôi, vẫn còn ba mươi mấy năm nữa mới tới một nghìn! Không biết lão ta có thể sống qua ba mươi mấy năm này…”



“Suỵt! Các ngươi nhỏ giọng chút, nếu để cho người Huyền Âm Quán nghe thấy thì chắc chắn các ngươi sẽ chết!”



Người của Huyền Âm Quán, ngoài Huyền Âm lão nhân ra còn có mấy chục trưởng lão và các đệ tử trèo ra từ trong chiếc quan tài kia. Lần này Huyền Âm Quán tổng cộng có bốn người tham gia, nhưng cũng không biết bọn họ muốn phái ra bốn người nào.



Một trưởng lão của Thiên Hạ Thương Minh bỗng nhiên lại hô: “Huyết Mộc Nhai đến!”



Trên không trung, một chiếc xe ngựa phi đến, cuối cùng Huyết Mộc Nhai liền kéo xe ngựa dừng lại trên một đài cao khác. Một đôi chân ngọc ngà vươn ra khỏi chiếc xe ngựa, phu nhân Độc Huyết toàn thân màu đỏ vén rèm xe ngựa lên rồi đi ra khỏi đó.



Hôm nay bà ta ăn diện cũng yêu diễm vô cùng, chính là khiến người khác liếc mắt một cái thì huyết mạch bắt đầu nóng lên.



“Là phu nhân Độc Huyết, gợi cảm thật!”




Ánh mắt La Chinh nhìn chằm chằm Thôi Tà, dường như muốn khắc rõ hình ảnh của người này vào trong đầu mình!



Khi di chuyển mắt nhìn về phía sau Thôi Tà, ánh mắt hắn chợt lóe.



“Kia chính là Tư Diệu Linh?”



La Chinh chú ý thấy bên cạnh Thôi Tà còn có một người phụ nữ rất béo. Cô gái kia mập như heo, thế nhưng La Chinh lại không nhìn ra được thực lực và tu vi của nàng.



Chuyện gì vậy?



Không phải Tư Diệu Linh là Thần Đan Cảnh trung kỳ sao? Vì sao mình không thể nhìn ra tu vi của nàng?



Với cảm nhận mạnh mẽ của La Chinh, chỉ những người có tu vi cao hơn hắn rất nhiều thì mới không thể nhìn ra được.



Nhưng chẳng qua La Chinh lại nhanh chóng chú ý tới một cô gái khác phía sau cô nàng mập mạp kia. Cô gái này còn khá trẻ, dung mạo khá xinh đẹp, trên người mặc một bộ trang phục màu đen, tu vi vừa đúng là Thần Đan Cảnh trung kỳ!



Nàng hẳn là Tư Diệu Linh!



Mặc dù La Chinh không thể xác nhận, nhưng hắn cảm thấy mình đoán chắc phải đúng tới tám, chín phần.



Đoàn người Thôi Tà ngoại trừ nhóm ba người hắn ra thì phía sau còn có ba người nữa. Trong đó có một người trẻ tuổi mặc cẩm y, bộ dáng tuấn tú, trên mặt còn có một tia khí tức âm u, mặt mày trông có ba phần tương tự như Thôi Tà, chắc hẳn là con trai hắn. Chỉ là La Chinh không rõ con hắn có tham gia đại hội võ đạo hay không.



Khi La Chinh nhìn tiếp về phía sau thì thấy hai cô gái trẻ.



Mắt La Chinh đột nhiên trợn to, đồng tử cũng chấn động một cái.



Một cô gái trong đó đúng là La Yên!



Mà giờ khắc này, hai mắt La Yên nhắm nghiền, giống như một khúc gỗ, bay theo ở phía sau…



“La Yên, muội làm sao vậy…” Lúc này đây, trong đồng tử La Chinh đã đầy tơ máu.