Bách Luyện Thành Thần

Chương 479 : Lễ vật

Ngày đăng: 13:01 30/04/20


Thôi Duẫn không để ý, gạt những mảnh vỡ Huyền Băng Bắc Cực ra, cầm món đồ xinh đẹp ấy trong tay, mỉm cười: “Thứ ta muốn tặng cho Điện chủ Vân Điện chính là cái này!”



Đó là một cái mũ màu vàng nho nhỏ, hào quang màu vàng nở rộ trong tay Thôi Duẫn khiến cho người ta cảm thấy chói mắt. Càng khiến người khác chú ý chính là bên trên còn được khảm ba viên tinh thạch. Ba viên tinh thạch màu trắng kia không được cắt thành nhiều mặt, nhưng chỉ cần ánh sáng mặt trời hơi chiếu xuống là đã tản ra tia sáng trắng nhàn nhạt. Mà bên cạnh cái mũ vàng này cũng được đính thêm ba chiếc lông chim.



Nếu như cái mũ nhỏ này chỉ được tạo ra từ vàng và bảo thạch bình thường thì trong mắt võ giả nó không đáng một đồng, tuỳ tiện tìm một viên đá chân nguyên cũng có thể mua được một đống đồ chơi y như thế, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. So ra thì giá trị vẫn kém hơn một phần mười của một mảnh vụn nhỏ Huyền Băng Bắc Cực.



Có điều nếu Thôi Duẫn đã đặt thứ này bên trong Huyền Băng Bắc Cực thì tất nhiên giá trị của nó không thể nào lại thấp hơn Huyền Băng Bắc Cực được!



Phần lớn võ giả đều không hiểu ra sao, bọn hắn không nhận ra thứ này.



Có điều trong sân có nhiều người như vậy nên vẫn luôn có người có kiến thức rộng rãi. Bỗng nhiên có người hô lên: “Đây là Thiên Vũ Thánh Quan của Bắc U Cung!”



“Bắc U Cung? Không phải là thế lực ở Bắc Cực đã bị diệt rồi hay sao?”



“Đúng! Ta cũng nhớ đã xem bức tranh vẽ Thiên Vũ Thánh Quan, đây là một thánh khí!”



“Năm đó thánh nữ của Bắc U Cung từ trên xuống dưới toàn là thánh khí, sau khi trang bị đầy đủ thì thánh nữ giao đấu với tứ đại Thần Quốc, cuối cùng bị thương thất bại! Một bộ thánh khí kia của nàng cũng bị tứ đại Thần Quốc phân chia gần như không còn, chỉ có Thiên Vũ Thánh Quan đã biến mất. Người của tứ đại Thần Quốc gần như đào hết Bắc U Cung lên một lần nhưng cũng không tìm thấy được Thiên Vũ Thánh Quan này. Không ngờ nó lại ở trong tay của Thôi Duẫn? Cái này… có hơi khó tin!”



Huyền khí, linh khí, tiên khí, thánh khí…



Trong Trung Vực, số lượng tiên khí có rất nhiều, vũ khí trong tay những đại tông chủ cơ bản đều là tiên khí thượng phẩm, nhưng còn số lượng thánh khí thì lại cực kỳ ít!



Bây giờ trong Trung Vực có tổng cộng ba món thánh khí.” Thiên Hồn Phiên” của Hư Linh Tông, “Quang Âm Đồng Tiền” của Thiên Hạ Thương Minh và “Vô Danh Giới Đao” trong tay Thôi Tà.
“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Sao mà một món thánh khí đã mang Ninh Vũ Điệp đi được cơ chứ!”



“Bàn tính này của hắn gõ cũng vang thật. Thu Ninh Vũ Điệp vào tay, thuận tiện còn thêm một tông môn tứ phẩm đứng đầu như Vân Điện. Haha, một món thánh khí… Vụ mua bán này có lời quá!”



Mặc dù thực lực của đám võ giả này rất yếu, nhưng trong lòng bọn họ vẫn có một cán cân. Tên Thôi Duẫn này thật không biết xấu hổ, nhất thời các loại lời nói khó nghe đều vang lên từ trên khán đài.



Có lẽ là vì mấy lời này đúng là vô cùng khó nghe, nên Thôi Duẫn nghiêng đầu lại lạnh giọng nói: “Các ngươi nói hươu nói vượn gì đấy! Muốn chết phải không?”



“Nói thì sao? Ngươi không biết xấu hổ!”



“Giữa thiên hạ này, có người nào biết buôn bán hơn ngươi không? Cho rằng người khác ngốc à?”



“Cha ngươi ngang ngược là có đạo lý, vì cha ngươi có thực lực như thế, ngươi thì ngang ngược cái rắm gì! Nếu không có cha ngươi, thì nào ai con mọe nó biết ngươi là ai chứ!”



Mặc dù có Đông Tà Vương ở đây, nhưng phần lớn võ giả cũng cho rằng Thôi Duẫn sẽ không dám ra tay ở chỗ này, dù sao nơi này cũng là đại hội võ đạo. Huống chi, chẳng lẽ Thôi Duẫn hắn và Thôi Tà dám giết hơn mười vạn võ giả ở đây sao? Thiên Hạ Thương Minh không thể nào ngồi yên không quản được. Mọi người bảy mồm tám lưỡi thảo luận, không sợ uy hiếp của Thôi Duẫn một chút nào.



Trên mặt Ninh Vũ Điệp hiện lên một nụ cười khẽ, liếc nhìn về phía Thôi Tà bên kia rồi lập tức nhìn chằm chằm Thôi Duẫn, vẻ mặt sắc bén lạnh lùng: “Cha ngươi để ngươi làm như vậy sao? Lúc trước các ngươi muốn La Yên còn chưa đủ à? Cho rằng Vân Điện chúng ta là cái gì hả? Còn nữa… ngươi xứng với ta sao?”



Lúc trước Thôi Tà mở miệng một lần, vì Vân Điện không muốn đắc tội với Thôi Tà nên mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn đưa La Yên sang đó.



Bởi vì chuyện này, Ninh Vũ Điệp và La Chinh đã có khoảng cách, nàng vẫn vô cùng hối hận. Không ngờ rằng vấn đề này còn chưa yên, mà thằng con trai của Thôi Tà đã chạy tới cầu hôn với mình rồi. Đây đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ mà.