Bách Luyện Thành Thần

Chương 488 : Ấm áp

Ngày đăng: 13:01 30/04/20


Thôi Tà dẫn người tới tham gia đại hội võ đạo, hoàn toàn không phải muốn tiện tay đánh chết một tiểu bối Chiếu Thần Cảnh.



Chưa nói đến chuyện nếu làm vậy sẽ khiến người trong thiên hạ cười nhạo, cười nhạo hắn đường đường là người đứng đầu Trung Vực mà lại không chịu được thất bại!



Trước hết phải nói rằng ba tên mập của Thiên Hạ Thương Minh cũng sẽ không để xảy ra loại tình huống này. Hơn nữa, phía sau Vân Điện còn có một lão thái bà, không biết đang ở cái góc nào chăm chú quan sát nơi này!



Còn có tên trùm thiên cổ sống hơn ngàn năm trong Thiên Hạ Thương Minh, tuy tuổi đã cao nhưng thực lực sâu không lường được. Nếu một đối một thì Thôi Tà hắn đương nhiên không sợ bất kỳ ai, thế nhưng nếu tất cả mấy tên này đều xông lên cùng lúc, thì chỉ sợ cho dù là Thôi Tà cũng khó có thể toàn thân trở ra.



Cho nên Thôi Tà mới có thể chọn biện pháp này, khắc chế nỗi xúc động muốn xé nát La Chinh, mà chỉ lợi dụng linh hồn cường đại của mình để tạo áp lực lên La Chinh.



Nếu Ninh Vũ Điệp che chở phía trước La Chinh, chỉ sợ Thôi Tà còn gặp chút phiền phức, bởi không biết sẽ phải ăn nói thế nào nếu khiến Điện chủ Vân Điện phải chịu thiệt. Nhưng hắn không ngờ La Chinh lại đứng chắn phía trước!



“Ngươi đã tự tỏ vẻ anh hùng muốn chết thì cũng chẳng có ai giúp được ngươi đâu!” Thôi Tà thầm nhe răng cười trong lòng, trên mặt vẫn là vẻ mặt bình tĩnh như trước. Với uy áp từ linh hồn của hắn, muốn đập nát linh hồn một tên tiểu bối Chiếu Thần Cảnh thì cũng chỉ đơn giản như bánh xe nghiền nát một con bọ ngựa vậy.



Uy áp của hắn vừa phóng ra, giống như đá loạn làm sụp mây, sóng lớn đánh vỡ bờ, kình phong hỗn loạn cuồn cuộn nổi lên, áp bức bay về phía La Chinh!



Đối mặt với uy áp kinh khủng như thế, tư thế oai hùng của La Chinh vẫn thẳng tắp, trên mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên. Giờ khắc này hắn giống như một khối đá ngầm giữa biển khơi, mặc cho uy áp của Thôi Tà điên cuồng phát ra, hắn vẫn lù lù không động.



Cuồng phong cuốn loạn, một chiếc trâm cài đầu phượng hoàng màu vàng của Ninh Vũ Điệp rơi xuống. Không còn gì giữ lại, những sợi tóc mềm mại không ngừng đón gió, bay loạn. Nàng tránh sau lưng La Chinh, dùng tay vén mấy sợi tóc cản tầm mắt đi, kinh ngạc nhìn tư thế oai hùng trước mặt…



Nhìn La Chinh tỉnh bơ tiếp nhận uy áp của Thôi Tà, Ninh Vũ Điệp quên hết sợ hãi.




Đương nhiên, không ai phát hiện ra động tác nhỏ này của nàng, bởi vì nàng lại thi triển ra tầng băng sương, bao vây bản thân lại lần nữa…



Lúc này trên võ đài, lão Tiêu bỗng nhiên tuyên bố tạm dừng tỉ thí!



Kết giới trên võ đài bị La Chinh đánh nát nên giờ cần phải bố trí lại lần nữa. Nhưng tất cả những phù văn được chôn dưới kết giới đều bị nổ rụng hết cả đám, cần phải sửa chữa lại rồi mới tiến hành tỉ thí tiếp được.



Chẳng qua muốn sửa lại những phù văn này thì hơi phiền phức. Dù sao thì năm đó, khi Thiên Hạ Thương Minh bố trí ra những phù văn này đều đã tốn không ít tâm tư, giờ muốn sửa lại thì Thiên Hạ Thương Minh còn phải mời nhóm phù văn sư kia đến nữa.



Trên khán đài, nhóm võ giả nghe thấy lão Tiêu tuyên bố tạm dừng tỉ thí, lập tức mở miệng chửi rủa một trận.



“Mọe! Ông đây phải mất một viên đá chân nguyên cực phẩm mới được vào đấy! Các ngươi dựa vào cái gì mà tạm dừng tỉ thí!”



“Danh dự của Thiên Hạ Thương Minh thế đấy hả? Tụt cả hứng!”



“Không phải chỉ là một tầng kết giới thôi sao? Sợ cái b***! Nhanh lên, nhanh lên…”



Cái kết giới chó má gì đó bị phá, bọn họ không quan tâm. Cái bọn họ muốn xem chính là tỉ thí kịch liệt, muốn cá cược!



Trên thực tế, Thiên Hạ Thương Minh thuần túy là suy xét vì những võ giả trên khán đài này. Cường giả Thần Đan Cảnh giao đấu, chỉ cần không để ý một chút là dư âm khi chiến đấu có thể lan ra, người thiệt thòi chính là những võ giả này.