Bách Luyện Thành Thần

Chương 489 : Phù văn chữa trị

Ngày đăng: 13:01 30/04/20


Nghe thấy một tràng những tiếng chửi rủa trên võ đài kia, râu cá trê của lão Tiêu nhếch lên, nhưng trong lòng thì đang mắng thầm. Nếu không sửa lại kết giới, chờ chút nữa đánh nhau giết chết cả trăm người các ngươi, đến lúc đó các2ngươi lại mắng tiếp!



Chỉ chốc lát sau, trong không trung liền có ba người bay đến, vững vàng đáp xuống trên võ đài, bái chào lão Tiêu một cái.



Ba người này chính là phù văn sư của Thiên Hạ Thương Minh, thậm chí có thể nói là những phù5văn sư đứng đầu trong khắp Trung Vực.



Nền tảng của Thiên Hạ Thương Minh được tích lũy thế nào? Là bởi bọn họ có tiền, cho nên luyện khí sư tốt nhất, luyện đan sư tốt nhất, phù văn sư tốt nhất dường như đều tập trung trong Thiên6Hạ Thương Minh!



Cũng bởi Thiên Hạ Thương Minh có rất nhiều đại sư thuộc các nghề khác nhau nên rất nhiều võ giả độc lập cũng bằng lòng tìm Thiên Hạ Thương Minh làm nơi nương tựa. So với các tông môn thì tương lai cũng không tồi, hơn5nữa đãi ngộ của Thiên Hạ Thương Minh lại càng ưu tú hơn.



Đây là thủ đoạn hấp dẫn nhân tài nhất của Thiên Hạ Thương Minh.



Tuy ba vị đại sư phù văn này đương nhiên không thể theo kịp nổi “Phù Văn Chi Tử” – Phong Quan Ngọc, nhưng3trong Trung Vực cũng rất khó tìm được phù văn sư lợi hại hơn bọn họ.



Trong thành Thiên Khải, có một tòa tháp phù văn. Tòa tháp phù văn này tụ tập tất cả các phù văn trong Trung Vực, dường như tất cả các phù văn sư đều đến đây tu luyện. Giống như Tông Duệ của Vân Điện cũng từng được vào tháp phù văn này để tu luyện mấy năm.



Ba vị đại sư phù văn này chính là ba người đứng đầu của tòa tháp phù văn kia. Trong giới phù văn khắp Trung Vực, suy nghĩ, ý tưởng của bọn họ về phù văn đều là sự tồn tại đứng đầu.



Nghe thấy lão Tiêu nói, ba người gật gật đầu, sau đó liền phân công nhau đi đến các mép võ đài, mở ra từng khối gạch ở khắp xung quanh. Dưới những khối gạch đó ẩn giấu những phiến đá màu xanh, trên đó vẽ từng đường phù văn huyền ảo khó hiểu.



Chẳng qua lúc này, không ít phù văn trên những phiến đá đó đã bị cháy mất, giống như bị khói lửa hun đốt qua vậy.



“Chịu lực quá lớn nên bị cháy rồi.” Một đại sư phù văn nói.




Thạch Khắc Phàm bị lời này của Nhiếp tháp chủ làm cho hít thở không thông. Hắn cũng không nghĩ ra được lời nào để phản bác. Thân là tháp chủ của tháp phù văn, tiêu chuẩn của lão Nhiếp trong Trung Vực chỉ có đứng đầu, không ai dám nói thứ hai.



Đúng lúc này, trên đài cao có một tiếng nói truyền tới: “Thạch minh chủ, ta có thể sửa mấy phù văn đó trong một canh giờ. Thế nhưng, Thiên Hạ Thương Minh định trả thù lao cho ta thế nào?”



Trên đài cao, người nói chuyện đúng là La Chinh. Hắn đứng ở mép đài cao, mỉm cười nói.



Thạch Khắc Phàm nhìn thoáng qua La Chinh rồi vỗ đầu một cái. Đúng là hắn đã quên mất chuyện này, La Chinh! Người này cũng là một phù văn sư, hơn nữa còn có thần khí là bút pháp hoàn mỹ. Mắt lão Tiêu cũng lập tức sáng lên. Lúc trước khi ở vòng đấu loại, lão Tiêu đã từng nghe Mặc Nhạc Chương nói qua về chuyện này.



“Ngươi… Được không?” Thạch Khắc Phàm hơi chần chừ.



Bởi vì hôm nay La Chinh quá tỏa sáng, nên Thạch Khắc Phàm thực sự không để mắt đến năng lực này của hắn.



Hơn nữa, tuy La Chinh có được bút pháp hoàn mỹ, nhưng đây chỉ là một loại bút pháp đặc biệt, có thể kích hoạt các đặc tính trong vật liệu trên phù văn tới mức hoàn mỹ, vận dụng vật liệu tới cảnh giới hoàn mỹ!



Thế nhưng phù văn cũng phân cấp bậc, phù văn lần trước Mặc Nhạc Chương đưa tới chính là phù văn cấp một, cấp hai, cho nên trong tiềm thức Thạch Khắc Phàm cảm thấy La Chinh chỉ có thể vẽ phù văn cơ bản cấp một, cấp hai mà thôi. Về phần các phù văn đẳng cấp cao hơn như cấp ba, cấp bốn, thậm chí là cấp năm thì cần phải trải nghiệm thật lâu nữa mới được. Lấy tuổi xương mới có 17-18 tuổi của La Chinh, rõ ràng là không thể làm được.



La Chinh vẫn chưa trả lời, Nhiếp tháp chủ đã lộ rõ vẻ mặt phản đối, cười cười: “Cũng từng nghe người ta nói khoác, nhưng chưa thấy ai khoác lác như vậy!”



“Hahahaha… Người trẻ tuổi này bị sao vậy? Ăn nói hồ đồ!” Một đại sư phù văn khác cười nói.



“Có đôi khi ăn nói lung tung là phải trả giá lớn đấy!” Một đại sư phù văn còn lại nghiêm mặt nói.