Bách Luyện Thành Thần

Chương 50 : Tự rước lấy nhục

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


- Thế nhưng tên kia là Bán Bộ Tiên Thiên, không phải huynh muốn chịu thiệt đấy chứ!



Dương Thái vội kêu lên.



Triệu Húc Dũng cũng gật gật đầu đồng ý:



- Đúng vậy a, La Chinh huynh, làm vậy không công bằng cho lắm!



Lục Kiêu nghe xong, liền muốn đứng dậy ngăn cản La Chinh. Hắn biết rõ thực lực của lão Ngô, là cao thủ Bán Bộ Tiên Thiên đỉnh phong. Nếu La Chinh thực sự động thủ, tuyệt đối sẽ chịu thiệt!



Nhưng hắn còn chưa kịp đứng lên, Mạnh Thường Quân đã vỗ vai rồi nhìn hắn lắc đầu, nói:



- Chuyện này cứ để hắn tự mình xử lý đi. Nếu đã cùng Đế Quân tác chiến, cũng nên tin tưởng vào năng lực của hắn.



- Thế nhưng…



Lục Kiêu còn muốn nói thêm.



Thấy vậy, Mạnh Thường Quân nhỏ giọng nói:



- Ta thấy La Chinh huynh tuyệt đối không phải Luyện Tủy Cảnh thông thường.



Mạnh Thường Quân chính là cao thủ Tiên Thiên Bí Cảnh, ánh mắt của hắn tất nhiên sẽ khác.



Nghe Mạnh Thường Quân nói vậy, Lục Kiêu cũng không ngăn cản nữa. Dù vậy trên mặt vẫn có chút nhăn nhó, lão Ngô này đúng là không cho hắn chút mặt mũi nào.



- Ha ha, tuy thực lực của tiểu tử nhà ngươi có kém một chút, thế nhưng ít ra lá gan vẫn còn. Các vị bằng hữu, dọn dẹp chút bàn ghế đi, cho bọn ta chút khoảng trống!



Lão Ngô lớn tiếng hô.



Có kịch hay để xem, từ trước tới nay đều không thể thiếu pháp đài.



Huống hồ gì trong tửu quán này, loại chuyện này xảy ra như cơm bữa. Tiểu nhị liền vội vàng dịch chuyển bàn ghế, dọn ra một chỗ đất trống.



Lão Ngô đứng ở giữa khu đất trống, nắm tay nắm lại, giơ ngón cái ra chỉ chỉ xuống đất, mượn hơi rượu nói:



- Tiểu tử, tới đây!



La Chinh gật đầu, ánh mắt ôn hòa đột nhiên trở nên sắc bén lạ thường, phảng phất như có thể nhìn thấu bản tâm của bất kì người nào, không ai có thể ngụy trang dưới ánh mắt này!



Ngay khi phóng chân bước ra, khí thế toàn thân đều biến hóa kịch liệt.



Với linh hồn mạnh mẽ hơn người, hiển nhiên khí thế phát ra cũng cực kỳ cường đại.



Với mỗi bước bước ra, khí thế của La Chinh lại tăng thêm một phần. Sau khi bước được bảy bước, hắn như biến thành người khác, như Ma Thần bước ra từ Cửu U Địa Ngục. Khí phách cực kỳ, tản mát ra uy áp vô cùng kinh khủng!
Phía sau Tào Lôi còn có hai thanh niên dáng người gầy nhỏ, sắc mặt âm trầm.



Hai thanh niên này, một người da cực kỳ trắng, trắng của bệnh tật, trắng đến mức nhìn không thấy có chút huyết sắc nào. Người kia thì có làn da ngăm đen, cứ như bôi một lớp than lên da vậy. Khí thế của cả hai đều được nội liễm đến cực độ, thế nhưng khí tức sắc bén như có nhưng không cũng đã nói lên rằng, bọn họ chính là cường giả Tiên Thiên Bí Cảnh.



- Hai vị đại ca, chúng ta đã đến rồi!



Tào Lôi cực kì khách khí nói.



- Vì một tên tiểu tử Luyện Tủy Cảnh, lại để cho bọn ta phải đi xa như vậy. Mẹ nó, thật là biết kiếm chuyện mà!



Người có làn da trắng không vui nói.



Tào Lôi cười cười:



- Làm việc cho Tam công tử, chung quy vẫn có lời a. Chỉnh đốn tiểu tử kia coi như là tiện tay mà thôi, cứ xem là chúng ta đang đi du ngoạn vậy.



Thanh niên da đen ngăm "hừ" lạnh nói:



- Nói nhảm! Nếu không phải là Tam công tử nói, ngươi nghĩ rằng Hắc Bạch Song Sát bọn ta sẽ cùng ngươi tới cái Long Thành chim không thèm ỉa này sao? Ngươi chắc tiểu tử gọi là La Chinh đang ở Long Thành chứ?



Tào Lôi gật gật đầu nói:



- Điều này ta có thể khẳng định.



- Vậy mau gọi hắn ra đây, để ta một chưởng đánh chết chẳng phải là xong hay sao? Sau đó bọn ta liền ngồi Phi Thiên Liễn trở về!



Hai người thanh niên một đen một trắng đồng thời nói.



Nghe được lời hai người này nói, Tào Lôi chợt có chút nhức đầu. Hai người này, một là Bạch Sát, một là Hắc Sát, hợp cả hai lại chính là Hắc Bạch Song Sát.



Thực lực của hai người này cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ là, cả hai quá mức hung hăng càn quấy, chỉ cần đối đáp không tốt liền ra tay giết người.



Nghĩ đến lời hứa hẹn của Tam công tử, Tào Lôi bèn kìm nén bất mãn trong lòng, mở miệng giải thích:



- Long Thành vốn nằm trong phạm vi mà Đế Quân quản, các người giết người lung tung như vậy, nghĩ rằng có thể toàn thây trở về sao?



- Vậy giờ phải làm sao? Không lẽ chờ đến khi tiểu tử kia ra khỏi thành sao?



Bạch Sát mặt âm trầm nói.



- Tiểu tử kia nếu đã chịu đến Long Thành, nhất định sẽ ra khỏi thành để săn giết Đao Trùng. Cơ hội vẫn còn nhiều. Chỉ là, muốn giết hắn cũng có rất nhiều cách, đôi khi cũng chẳng cần chúng ta phải động thủ!



Sau khi nói xong, trên mặt Tào Lôi chợt hiện lên một nụ cười âm hiểm.