Bách Luyện Thành Thần

Chương 515 : Tha chết cho ngươi

Ngày đăng: 13:02 30/04/20


“Đáng tiếc.” Trong lòng La Chinh thầm thở dài một hơi, sau đó dùng chân nguyên truyền âm nói: “Tông Duệ, ngươi chậm rồi.”



Tông Duệ cũng vô cùng phiền não. Vừa rồi ông ta còn núp trong Vân Điện, chờ La Chinh ra lệnh thì khởi2động Bẫy Cuồng Loạn cẩn thận từng li từng tí vây lấy Thôi Tà, sau đó lại mở Cơn Phẫn Nộ Của Sét ra!



Cái gọi Bẫy Cuồng Loạn chính là một nửa ảo trận, một nửa sát trận. Một khi Thôi Tà rơi vào trong đó5thì sẽ đắm chìm trong ảo cảnh vô tận, vào lúc này sấm sét mà Cơn Phẫn Nộ Của Sét bắn ra có thể đánh trúng thẳng Thôi Tà!



Nhưng không ngờ Thôi Tà lại nhạy cảm như vậy, cảm nhận được tầng tầng sát khí trong6đó trước một bước nên chạy khỏi sự bao vây của Bẫy Cuồng Loạn, cũng tránh được sấm sét từ Cơn Phẫn Nộ Của Sét.



Một phù văn sư Thần Đan Cảnh, một võ giả Chiếu Thần Cảnh, hai người lại hợp mưu muốn tiêu diệt người5đứng đầu Trung Vực. Nếu như truyền ra ngoài, thật đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.



Càng chết người hơn là, suýt chút nữa bọn hắn đã làm được.



Có lẽ Bẫy Cuồng Loạn không thể nào giết được Thôi Tà, Cơn Phẫn Nộ Của Sét3cũng chỉ có thể khiến Thôi Tà bị thương nặng mà thôi, nhưng đám võ giả Hư Kiếp Cảnh này không phải chỉ biết đứng đực mặt ra đấy. Chống lại cường giả Sinh Tử Cảnh, có lẽ bọn họ chỉ là tấm bia đỡ đạn, là miếng thịt miếng cá, nhưng nếu cả đám cùng lên lúc Thôi Tà bị thương nặng thì chỉ sợ khó có thể ngăn cản được.



Huống chi Vân Điện còn có Điện chủ, còn có Ngọc bà bà cũng là cường giả Sinh Tử Cảnh.



Đám trưởng lão vốn bị Thôi Tà doạ cho run lẩy bẩy, trên mặt từng người cũng toát ra vẻ tiếc nuối.



Đến cả Ngọc bà bà vốn không có quá nhiều biểu cảm, nhưng lúc này trên mặt cũng đầy vẻ tiếc hận.



Mà Ninh Vũ Điệp ngồi trên Huyền Băng Đại Kích, đôi chân thon dài trắng nõn nhẹ nhàng lắc lư một chút, hơi bĩu môi, nhưng cũng không nói gì.


Thành Vân Hải cũng là thành lớn, xung quanh toà thành lớn này là một vòng tường thành được xây bởi gạch vuông, kéo dài hơn một trăm dặm! Vậy mà Thôi Tà lại chui thẳng vào trong tường thành, chuyển động trọn một vòng quanh thành Vân Hải. Tường thành đã bị một mình Thôi Tà mạnh mẽ đập vỡ ra từng mảng, con số thương vong ít nhất cũng tới mấy trăm người!



Đối với Thôi Tà mà nói, tất cả những người trong thành Vân Hải chỉ là một lũ kiến. Hắn có thể vì xả giận mà huỷ cả thành Vân Hải này, nhưng hắn lại không có hứng thú quá lớn với việc nghiền chết mấy con kiến. Huống chi, Thôi Tà lại chưa từng đến Sát Lục Kiếm Sơn, nếu như tàn sát quá nhiều sinh linh, nhiễm phải một tầng sát khí nặng nề thì cũng là chuyện phiền toái, lại còn phải phí sức đi loại bỏ đám sát khí này nữa.



Cuối cùng sau khi Thôi Tà phá hết lớp tường thành này, mới lựa chọn rời khỏi…



Đợi sau khi Thôi Tà rời đi rồi, khuôn mặt trẻ tuổi kia của Ngọc bà bà cũng dần dần xuất hiện từng nếp nhăn, sau đó mái tóc cũng dần chuyển thành màu hoa râm trở lại, lưng eo cũng còng xuống, quay về dáng vẻ tuổi già sức yếu.



Bóng dáng Ninh Vũ Điệp nhẹ nhàng bay đến, nắm lấy cánh tay sư phụ cười khanh khách nói: “Sư phụ, người vẫn nên giữ dáng vẻ kia đi, nhìn rất đẹp!”



“Không biết lớn bé!” Ngọc bà bà liếc mắt một cái. Thứ bà khống chế chính là quy tắc sinh mệnh, cho nên chân nguyên của bà mới có hiệu quả khiến người ta cải lão hoàn đồng như vậy, có điều, việc này hao phí hơi nhiều chân nguyên, nên Ngọc bà bà cảm thấy không cần thiết phải giữ dung mạo của mình như lúc còn trẻ tuổi..



Hiện tại bầu không khí ở Vân Điện tương đối nhẹ nhõm. Ứng phó được một kiếp này của Thôi Tà, ngọn núi lớn đè nặng trong lòng mọi người cuối cùng cũng được quét sạch.



Vừa rồi khi tất cả các trưởng lão ở Vân Điện ra mặt, thật ra đệ tử các đường ở Vân Điện đều lén quan sát. Nhìn thấy La Chinh đứng bên dưới kết giới, không tránh không né công kích của Thôi Tà, trong lòng ai nấy cũng vô cùng cảm khái.



“Có gì đặc biệt hơn người chứ? Kết giới này vững chắc như thế, La Chinh cũng chỉ núp bên dưới nó mà thôi! Hoàn toàn không gặp nguy hiểm gì!” Một tên đệ tử Vân Điện không phục nói.



“Thứ nhất, kết giới này là do phù văn La Chinh vẽ tạo ra. Thứ hai, đừng nói lúc nãy, cho dù bây giờ Thôi Tà có đến một lần nữa, ta cũng dám cược rằng ngươi không dám đứng trên đó!” Bên cạnh lại có một đệ tử Vân Điện khác phản bác.



Tên đệ tử Vân Điện trước đó lập tức không lên tiếng nữa. Cho dù biết rõ là không nguy hiểm gì, nhưng không phải ai cũng dám đối mặt với Thôi Tà. Giống như người hơi sợ độ cao, biết rõ đi qua một đoạn cầu thang cao cũng không nguy hiểm gì, nhưng bọn họ vẫn không dám đi qua.