Bách Luyện Thành Thần

Chương 516 : Ngọn đèn cuối cùng

Ngày đăng: 13:02 30/04/20


Trong Trung Vực có bao nhiêu người dám đối đầu với Thôi Tà?



Cho dù là La Chinh thì cũng chẳng muốn đối đầu với Thôi Tà làm gì. Không có lý do mà lại đi gây sự với một cường giả Sinh2Tử Cảnh, trừ khi não hắn hỏng rồi.



Nhưng La Chinh lại không còn lựa chọn nào khác. Từ sau khi Thôi Tà mang La Yên đi, giữa hắn và Thôi Tà đã đi đến cục diện không chết không ngừng. Hắn và5Thôi Tà không còn đường để giải hoà được.



Vì vậy khi gặp Thôi Tà, La Chinh mới dám bật ra lời nói khiến người ta sợ hãi như thế. Nếu như biết rõ cầu xin không được, chỉ có thể dựa vào6hai quyền của mình để cứu La Yên về, vậy thì chi bằng cứ tàn nhẫn nói thẳng, chó cùng rứt giậu mà thôi.



Có lẽ, đây chính là đạo của La Chinh.



Sau khi Thôi Tà rời đi, đại trận hộ tông ở5Vân Điện cũng nhanh chóng được truyền bá khắp Trung Vực.



Một đại trận hộ tông hoàn toàn có thể ngăn được sự tấn công của Thôi Tà, thậm chí còn có cơ hội đánh chết được Thôi Tà. Đây đúng là chuyện3không thể tưởng tượng nổi!



Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ trong Trung Vực không có bất cứ tông môn nào, hoặc võ giả nào có thể lay động Vân Điện được. Nếu như phát động chiến tranh tông môn thì tổn thất của Vân Điện cũng nhỏ nhất. Vào giờ phút này Vân Điện đã được xem như là tông môn ngũ phẩm thật sự rồi!



Một tông môn tứ phẩm, cuối cùng lại dựa vào một phù văn sư để thay đổi vận mệnh, La Chinh nhất định sẽ được ghi vào lịch sử của Trung Vực. Ít nhất, bây giờ tất cả mọi người có thể xác định, trình độ phù văn của La Chinh còn cao hơn cả Phong Quan Ngọc trong lịch sử nhiều.



Trong thời gian hai ba ngày này, trong những quán rượu ở các thành lớn khắp Trung Vực, hầu như khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng bàn tán về chuyện của La Chinh.



“Có lẽ tên La Chinh này sắp trở thành hồng nhân nóng bỏng tay đối với tất cả những đại tông môn ở Trung Vực!”



“Hắc hắc. Lúc trước một cái tháp phù văn sống dở chết dở cứ làm như ông nội người ta vậy, thế không phải sau này La Chinh cũng trở thành ông tổ luôn rồi sao?”




Sau thời gian một nén nhang, vị trùm thiên cổ kia của Thiên Hạ Thương Minh từ từ đáp xuống ban công, nói với Thạch Khắc Phàm: “Thắp đi, thuận tiện triệu tập luôn những trưởng lão của Thiên Hạ Thương Minh ta lại…”



Trên mặt Yên Duyệt Sơn lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ý của ngài là, năm nay ngọn đèn thứ chín…”



Ông trùm thiên cổ kia gật đầu: “Đúng! Ta đã tính qua một lần, có một loại dự cảm mãnh liệt rằng ngọn đèn thứ chín đã xuất hiện, chẳng qua lại không rõ nó rơi vào tay ai, vì vậy ta mới để các ngươi phát thiếp mời rộng rãi, cố gắng thúc đẩy bọn họ thắp đèn!”



“Vậy thì nhanh lên một chút!” Tính tình Yên Duyệt Sơn nóng nảy, hắn bất ngờ đứng lên, vỗ nhẹ tay, một ngọn lửa bắn về phía Tiên Mộ Linh Đăng, thắp ngọn đèn lên một cách ổn định. Giờ phút này, ấn ký thứ bảy trên Tiên Mộ Linh Đăng cũng sáng lên.



Mạc Hải Sơn kiệm lời ít nói gật đầu: “Tốc độ năm nay rất nhanh. Năm ngoái chờ mãi đến nửa đêm mới thấy ấn ký thứ tám sáng lên, suýt chút nữa còn cho rằng người giữ ngọn đèn thứ tám đã từ bỏ rồi…”



“Hy vọng có thể thành công. Ta đi triệu tập trưởng lão Thiên Hạ Thương Minh.” Thạch Khắc Phàm nhìn những ấn ký bên trên, cười tủm tỉm nói.



Trong Nam Hải mênh mông bát ngát, trên một hòn đảo nhỏ, Thôi Tà cũng suy nghĩ rồi lấy ngọn Tiên Mộ Linh Đăng thuộc về hắn ra. Hành trình đi mộ Tiên Thiên Miểu này, Thôi Tà hắn đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu.



Hắn ngồi trên đỉnh một cây đại thụ trên đảo nhỏ, mà xung quanh thân cây này lại có sáu cường giả Hư Kiếp Cảnh trung kỳ và hậu kỳ mặc áo choàng. Bọn họ nguyện ý thề chết đi theo Thôi Tà, phụ tá hắn hoàn thành nghiệp lớn thành lập Thần Quốc!



Vì vậy hành trình đi vào mộ Tiên Thiên Miểu, Thôi Tà nhất định phải dẫn bọn họ theo…



Có điều ngọn đèn cuối cùng có được thắp sáng lên hay không thì Thôi Tà cũng không rõ. Bây giờ hắn chỉ tập trung thắp sáng ngọn đèn nhỏ của bản thân lên mà thôi. Ấn ký thứ tám cuối cùng cũng sáng lên.



Thôi Tà nhìn những ấn ký mờ nhạt trên ngọn đèn nhỏ, thì thào nói: “Không biết ấn ký cuối cùng, có thể sáng lên hay không?”