Bách Luyện Thành Thần

Chương 521 : Tức nhưỡng

Ngày đăng: 13:02 30/04/20


(1)Tức nhưỡng: Một loại thần vật trong truyền thuyết, một loại đất đai có khả năng tự sinh trưởng.



Bởi vì Ninh Vũ Điệp đã tán công chín lần, không ngừng thay đổi tu vi2nên mọi người rất khó để đánh giá thực lực của nàng.



Không ít người cho rằng, cho dù thực lực của Ninh Vũ Điệp có khôi phục lại về Hư Kiếp Cảnh thì cũng5chỉ mạnh hơn Trác đại tiên sinh và Đại Mộng chân nhân một chút thôi. Nhưng hiện giờ mới thấy, Ninh Vũ Điệp mạnh hơn bọn họ không chỉ một hai phần. Nếu Ninh6Vũ Điệp tiến vào Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ, chỉ sợ còn có thể đối kháng với một cường giả Sinh Tử Cảnh Nhất Kiếp.



Xử lý xong âm thi Yêu Đế này, Ninh Vũ5Điệp lại tiếp tục dẫn dắt mọi người tiến lên phía trước.



Cùng lúc đó, các cường giả trong tám con đường khác vào mộ Tiên cũng tiếp tục di chuyển không ngừng.



Phía sau Thôi3Tà, sáu võ giả khoác áo choàng không nói lấy một lời. Đối mặt với đám âm thi này, Thôi Tà và sáu võ giả Hư Kiếp Cảnh độc lập kia dường như hoàn toàn nghiền nát chúng chỉ trong mấy nhịp thở.



Về phần võ giả Huyết Mộc Nhai, Hắc Sơn Tông, Huyền Âm Quán cũng vượt qua được đoạn đường ngày mà không gặp nguy hiểm gì.



Trong chín thế lực ở đây chỉ có nhóm võ giả đến từ Thần quốc là có tốc độ đi nhanh nhất, hơn nữa cô gái mặc đồ đen và anh chàng tuấn tú kia còn chưa hề động tay. Có một người lao lên từ phía sau bọn họ, lấy một cây cung lớn màu vàng ròng, bắn ra năm mũi tên nhọn về phía đám âm thi!



Năm mũi tên nhọn này biến thành mười mũi tên rồi lại bắn về phía mười âm thi. Sau khi hấp thụ hết sức mạnh của mười âm thi này thì mười mũi tên bỗng biến thành hai mươi mũi, bốn mươi mũi, tám mươi, một trăm sáu mươi mũi tên nhọn!



Chỉ trong nháy mắt, mấy trăm âm thi đã bị giải quyết hết, sau đó tất cả các mũi tên đều hợp lại làm một, tiến về phía âm thi Yêu Đế ở đằng sau cùng. Bị một mũi tên xuyên qua, Yêu Đế kia lập tức bị xuyên thủng.



Uy lực của cây cung này, nếu để cho phần lớn các võ giả trong Trung Vực nhìn thấy thì có lẽ họ sẽ hâm mộ đến mức không nói ra được lời nào.



Nếu xảy ra chiến tranh tông môn, dựa theo đặc tính một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám… của cây cung này thì có lẽ chỉ cần bắn ra một mũi tên cũng có thể giết chết hàng trăm võ giả!



“Một cung Thái Hư Hóa của lão Cung quả nhiên danh bất hư truyền, haha…” Một hộ vệ Sinh Tử Cảnh khác tán thưởng.



Vị võ giả cầm cây cung kia trong tay chỉ mỉm cười rồi thu cung lại.


Khắp cái mộ Tiên Thiên Miểu này chỗ nào cũng rất quỷ dị. Nếu nói đây thực sự là nơi nguy hiểm trùng trùng lớp lớp, vậy đám âm thi ở cửa vào rất nguy hiểm ư? Đến ngay cả tông môn tứ phẩm cũng vào được? Ai sẽ xây dựng chốn an nghỉ của mình thành thế này? Lại còn nuôi một đống âm thi để bảo vệ mộ Tiên?



Các trưởng lão của Vân Điện nào nghĩ nhiều đến thế?



“Có lẽ là do mình quá lo lắng thôi.” La Chinh thầm nghĩ, hắn cũng lập tức đi vào trong vườn thuốc. Nháy mắt khi hắn bước vào, đủ loại hương thơm kỳ lạ liền chui vào mũi hắn.



“Thơm quá!”



Phóng mắt nhìn qua thì thấy trong vườn thuốc này đầy các loại hoa cỏ kỳ lạ, hoặc có lẽ là bởi mấy ngàn năm không có ai chăm sóc nên đám hoa cỏ này hơi lộn xộn.



“Đây là Long Tiên Thảo!” Tiếng một trưởng lão kinh ngạc, mừng rỡ kêu lên.



“Mộng Ấn Hoa! Đúng là Mộng Ấn Hoa!” Lại có một trưởng lão khác cười nói.



Ninh Vũ Điệp đi lướt qua từng bụi hoa cỏ kỳ lạ, trên mặt dần lóe ra nét thất vọng, nàng không tìm được Sinh Tử Hoa trong truyền thuyết.



Những loại thảo dược này đương nhiên rất quý giá, thế nhưng cũng chỉ có thể làm nguyên liệu của những đan dược ngũ phẩm, lục phẩm mà thôi, đương nhiên không thể lọt vào mắt Ninh Vũ Điệp.



La Chinh cũng ngắt lấy vài cọng thảo dược thích hợp, thế nhưng đều là những loại thảo dược có thể củng cố tu vi mà thôi. Đúng lúc này, tiếng Thanh Long lại vang lên: “La Chinh, thảo dược trong vườn thuốc này đều rất bình thường, thế nhưng có một thứ lại cực kỳ quý báu!”



“Cái gì rất quý?” La Chinh nghi ngờ hỏi: “Thứ quý báu nhất trong vườn thuốc không phải là thảo dược sao?”



Thanh Long cười ha ha một tiếng rồi nói: “Ở giữa vườn thuốc này có một chỗ đất nâu. Giá trị nằm ở chỗ đất này, mau lấy đống đất này đi.”



“Một đống đất?” Vẻ mặt La Chinh hơi nghi ngờ.



“Đúng! Đây không phải là đất bình thường mà là tức nhưỡng.” Thanh Long thản nhiên nói.