Bách Luyện Thành Thần

Chương 522 : Vực thẳm

Ngày đăng: 13:02 30/04/20


Mắt Thanh Long rất tinh, đám thảo dược này nào có lọt được vào mắt nó đâu. Vì vậy La Chinh cũng không hề do dự mà tiến thẳng về giữa vườn thuốc.



Mấy vị trưởng lão đang điên cuồng ngắt lấy đám thảo dược kia, đối với chuyện này, Ngọc bà bà và Ninh Vũ Điệp cũng không hề ngăn cản.



Vân Điện cũng có vườn thuốc của mình, tuy đám2thảo dược kia tốt hơn mấy loại thảo dược trong vườn thuốc của Vân Điện một chút, nhưng các trưởng lão này chịu mạo hiểm tính mạng để tiến vào trong mộ Tiên một lần vốn là vì muốn tìm cơ duyên của mình, giành lấy một phần lợi ích, cho nên Ninh Vũ Điệp cũng mặc kệ đám trưởng lão này thu thập thảo dược.



Về phần đám đệ tử5Vân Điện kia, cả đám lại càng mừng rỡ như điên!



Trong Vân Điện, những linh thảo linh dược này cũng được coi là thảo dược cấp cao, mỗi gốc cây đều có giá trị xa xỉ, cho dù là các trưởng lão Hư Kiếp Cảnh cũng đều coi như thảo dược thượng phẩm, vậy nên nghĩ cũng biết chúng có ý nghĩa tới mức nào đối với đám võ giả6Thần Đan Cảnh bọn họ.



Tuy bọn họ không dám tranh với các trưởng lão trong vườn thuốc, nhưng chỉ ngắt thảo dược ở rìa thôi, họ cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.



La Chinh lững thững đi tới giữa vườn thuốc, đông đảo các trưởng lão đều liếc hắn một cái nhưng chẳng để ý đến hắn làm gì.



Ánh mắt La Chinh di chuyển xuống mặt đất đánh giá một phen.5Trong vườn thuốc này, tất cả đều là đất đai màu đen, thế nhưng lúc này dưới chân La Chinh có một chỗ chỉ bằng bàn tay lại có màu nâu.



“Đây là tức nhưỡng?” La Chinh hỏi.



“Đúng. Đào nó lên là được, sau này sẽ có chỗ cần dùng.” Thanh Long thản nhiên nói.



La Chinh không nói hai lời, lấy trường kiếm trong tay ra, cắm vào đất đánh vèo3một tiếng, vạch ra bốn đường trên mặt đất rồi nhẹ nhàng bẩy lên, khối tức nhưỡng màu nâu này đã được cạy ra.



Không như dự liệu của La Chinh, cái thứ này thoạt nhìn thì trông như một khối đất màu nâu, nhưng khi cầm trên tay lại vô cùng nặng. Với lực cánh tay hiện tại của La Chinh mà còn có cảm giác nặng nữa là! Hơn nữa, sau khi khối tức nhưỡng này được đào ra lại không ngừng động đậy, tạo thành một quả cầu nhỏ màu nâu, tỏa ra ánh kim loại sáng bóng.



Thứ này chẳng phải vàng cũng chẳng phải đất, rõ ràng là loại đồ vật rất kỳ quái.



“Đó là cái gì?” Ánh mắt Trác đại tiên sinh chợt lóe lên, đi về phía La Chinh rồi đột nhiên giơ tay ra!



Ánh mắt mấy vị trưởng lão cũng nhìn qua phía này, ánh mắt thèm muốn nhìn quả cầu nhỏ trong tay La Chinh. Tuy bọn họ không biết thứ này, nhưng cũng hiểu rõ chắc chắn không phải vật tầm thường.
“Là Hư Linh Thất Tử, người của Hư Linh Tông!”



La Chinh nhìn thấy trên cái đài phía đối diện không ngừng có người xuất hiện, cuối cùng chiếm cứ hết cả 34 cái đài. Nói các khác, Hư Linh Tông lúc này phái ít nhất là 34 người tiến vào mộ Tiên Thiên Miểu.



“Ngọc bà bà, không ngờ Vân Điện các ngươi lại lấy được một chiếc đèn.” Sau khi đứng trên đài của mình, Thanh Hư đạo nhân cười nói.



Ngọc bà bà nhàn nhạt cười: “Ta cũng không ngờ trong chín chiếc đèn lại có một chiếc nằm trong tay Hư Linh Tông.”



Trong Trung Vực, chín chiếc đèn nằm trong tay ai vẫn luôn là suy đoán suốt mấy trăm năm nay, lần này hẳn là đã rõ ràng.



“La Chinh!” Bên phía Hư Linh Tông truyền tới một giọng nói hơi có vẻ trẻ con.



La Chinh nhìn qua, thản nhiên cười, người kia chính là Tiểu Giới, cũng là thiên tài cấp Thần của Hư Linh Tông.



“Chúng ta còn chưa được đấu với nhau một trận đâu!” Giọng nói của Tiểu Giới tuy hơi trẻ con, nhưng lại rất trong trẻo.



La Chinh nhún vai: “Có cơ hội lại đấu!”



Mãi cho đến khi La Chinh rời khỏi đại hội võ đạo, điều khiến Tiểu Giới thất vọng và tiếc nuối nhất vẫn là không có cơ hội giao đấu với La Chinh. Cho dù trở lại Hư Linh Tông rồi, nhưng hắn vẫn cứ nhắc tới chuyện này mãi.



“Nói hay lắm! Không được quên đâu đó.” Tiểu Giới bĩu môi nói.



“Ừ.” La Chinh thản nhiên trả lời, giờ phút này, tâm tư hắn không đặt vào người Tiểu Giới.



Trong đại hội võ đạo, Thôi Tà từng tuyên bố hắn có một chiếc Tiên Mộ Linh Đăng, như vậy thì hẳn là lúc này hắn sẽ xuất hiện.



Đúng lúc đang nghĩ như vậy thì một giọng nói mạnh mẽ chợt truyền đến: “Nhóc con, chúng ta lại gặp mặt.”