Bách Luyện Thành Thần

Chương 550 : Tạo thế chân vạc

Ngày đăng: 13:02 30/04/20


Trên mảnh đại lục hỗn loạn này, người của Yêu Dạ tộc cũng không nhiều, thậm chí là ít nhất trong số tất cả các tộc!



Trong bất cứ Đại Thế Giới nào thì Yêu Dạ tộc cũng là chủng tộc vô cùng mạnh mẽ, từ2phút đầu tiên sau khi sinh ra, người Yêu Dạ tộc đã có thực lực ở Tiên Thiên Cảnh rồi. Chủng tộc này, cho dù ở Thượng Giới cũng là bá chủ một phương.



Ông trời rất công bằng, cũng bởi vì mỗi người Yêu Dạ5tộc đều mạnh mẽ, nên cho dù là thực lực hay thiên phú, thậm chí là dung mạo trên thân thể thì gần như đều đạt đến trạng thái hoàn mỹ.



Nhưng bọn họ lại có một khuyết điểm trí mạng, đó chính là khả năng6sinh sản kém. Số lượng trong quần tộc rất khó để tăng lên, nếu không với thực lực của Yêu Dạ tộc e rằng đã sớm thống trị cả mảnh đại lục hỗn loạn này rồi.



Yêu Dạ tộc là một chủng tộc vô cùng kiêu5ngạo, cũng không đặc biệt thích giết chóc, vậy nên khi La Chinh dẫn một đám con người xâm nhập vào lãnh địa của bọn họ, bọn họ cũng chỉ đưa ra cảnh cáo trước, rồi để La Chinh rời khỏi khu vực của bọn3họ mà thôi.



Cũng chính vì kiêu ngạo, thế nên rất ít người trong Yêu Dạ tộc sẽ kề vai chiến đấu với sinh linh của chủng tộc khác, đây cũng là lý do vì sao lúc ba người Yêu Dạ tộc kia nhìn thấy kiếm linh của La Chinh lại giật mình như thế!



“Để ta nhìn rõ lại lần nữa.” Thiếu nữ Yêu Dạ tộc nắm ngang cây cung bằng xương, trong mắt loé ra tia sáng màu xanh nhạt, con ngươi gần như chuyển sang màu bầu trời. Sau khi ánh mắt của nàng tập trung vào người kiếm linh của La Chinh thì vẻ mặt bỗng nhiên nhanh chóng thay đổi!



“Vương!”



Thiếu nữ Yêu Dạ tộc thốt ra một từ, bất ngờ xoay người nhảy xuống từ trên ngọn cây, bóng dáng nhanh nhẹn, nhẹ nhàng lướt trên cành cây, sau đó quỳ một gối về phía trước.



“Vương?”



Trên mặt hai người Yêu Dạ tộc còn lại khi nghe thấy lời thiếu nữ Yêu Dạ tộc nói thì đều toát ra vẻ nghi hoặc. Bọn họ cũng dùng phương pháp tương tự để ngưng tụ tầm mắt của mình, nhìn chăm chú vào người kiếm linh của La Chinh, sau đó vẻ mặt kinh hoảng, rồi cũng quỳ một chân xuống đất giống như cô gái kia, trên mặt đầy vẻ thành kính.



Sau khi hành lễ, ba vị người Yêu Dạ tộc mới từ từ đứng dậy, một trong số đó hỏi: “Phỉ Nhi, vì sao Vương lại xuất hiện bên cạnh thiếu niên Nhân tộc kia?”
Chiến Giả, Chiến Tướng, Chiến Tôn…



Loài người có hơn hai mươi Chiến Tướng, còn Yêu Dạ tộc chỉ có hai, về phần Ma tộc lại chỉ có một gã Chiến Tôn mà thôi. Tình huống vẫn vô cùng phiền toái như trước.



“Đám loài người nhát như chuột, không phải các ngươi vẫn luôn co đầu rụt cổ à? Cuối cùng cũng dám thò đầu ra rồi sao?” Hình như Chiến Tôn Ma tộc hoàn toàn không coi hai mươi Chiến Tướng con người này ra gì, dường như gã còn kiêng kị hai Chiến Tướng của Yêu Dạ tộc nhiều hơn!



“Không phải bây giờ chúng ta đã tới rồi sao?” Chàng trai tóc bạc trong đám Nhân tộc thản nhiên nói.



Mặc dù khu vực này rơi vào thế chân vạc, nhưng có điều Ma tộc là người mạnh nhất. Mặc dù Yêu Dạ tộc không có ý mở rộng lãnh thổ, nhưng người Ma tộc cũng không dám tùy tiện chọc vào, chỉ có con người là yếu nhất, vì vậy vẫn luôn thủ vững bên trong thành lũy!



Vốn lúc đầu cả đám loài người này cũng suy nghĩ rất lâu, nghĩ xem có nên ra tay trợ giúp La Chinh hay không, bởi dù sao nếu bọn họ làm vậy thì sẽ mạo hiểm rất lớn, một khi chọc giận Ma tộc, rất có thể sẽ đánh vỡ sự cân bằng tế nhị bây giờ.



Nhưng sau khi báo tin tức này lên, bọn họ nhanh chóng nhận được câu trả lời từ bên trên, phải cứu thằng nhóc loài người kia, vì vậy lần này Nhân tộc ra hết tinh anh, chọn hơn hai mươi người. Thế nhưng không ngờ rằng bên Ma tộc lại có một gã Chiến Tôn đến, vì vậy tình huống mới trở nên vô cùng phiền toái như bây giờ.



“Các ngươi, đi theo đám bọn họ.” La Chinh bị kẹp ở giữa, bỗng nhiên lại nói với những người bình thường kia.



Những người bình thường này hoàn toàn không hiểu tình huống trước mắt, bọn họ chỉ biết nghe theo lời La Chinh nói. Nếu như La Chinh đã dặn dò như thế, vậy thì mấy trăm người kia cũng bắt đầu từ từ di chuyển về phía đội con người đang đứng.



Đối với La Chinh mà nói, bọn họ là trói buộc. Nếu như không phải bọn họ làm trễ thời gian vài ngày, thì có lẽ La Chinh đã sớm chạy đến chỗ nào đó xa nghìn dặm ngoài kia rồi.



Mà ánh mắt gã Chiến Tôn Ma tộc kia cũng chỉ nhìn chằm chằm vào La Chinh. Đối với gã mà nói, đám người thường tay trói gà không chặt kia cũng giống đám gia súc, như dê bò mà thôi, không có giá trị quá lớn. Mấu chốt là phải giữ La Chinh lại.