Bách Luyện Thành Thần

Chương 551 : Chạy trốn

Ngày đăng: 13:02 30/04/20


Bây giờ bầu không khí có chút căng thẳng.



Đám người kia cũng di chuyển đâu vào đấy theo hướng chỉ của La Chinh, trong lòng bọn họ nghĩ rằng, chỉ cần làm theo lời La Chinh thì nhất định không có vấn đề gì cả.



Người mạnh nhất ở đây chắc chắn là gã Chiến Tôn Ma tộc, Nhân tộc có hơn hai mươi Chiến Tướng, Yêu Dạ tộc thì có hai người. Có điều2thân thể Yêu Dạ tộc lại vô cùng mạnh mẽ, mặc dù hai người kia chỉ là Chiến Tướng, nhưng thực lực chân chính cũng không thể xem thường, nếu như xông lên một loạt, chưa chắc gì Chiến Tôn Ma tộc có thể chống lại.



Vì vậy tất cả mọi người đều đang đợi, chờ viện binh phía sau tới.



Suy nghĩ của mọi người đều vô cùng tế nhị, mà trong đầu La Chinh5lại càng chuyển động liên tục.



Mặc dù bây giờ La Chinh đã gặp được võ giả loài người, thế nhưng nhìn vào thế cục hiện giờ, con người trên đại lục hỗn loạn cũng không mạnh mẽ gì, La Chinh cũng không muốn gửi gắm tính mạng của mình vào tay người khác.



Về phần Yêu Dạ tộc, mặc dù không có địch ý quá lớn, hơn nữa còn luôn miệng nói muốn bảo vệ6mình, nhưng dù sao đó cũng là người tộc khác, hắn cũng không cho rằng vì mình có kiếm linh Yêu Dạ nên chủng tộc này sẽ đối xử tốt với mình.



Còn về Ma tộc, càng chỉ có con đường chết mà thôi.



Trong lúc đang suy nghĩ thì chỗ gã Chiến Tôn Ma tộc kia lại có hai bóng dáng khổng lồ nữa xuất hiện, cho dù còn cách rất xa nhưng mọi người5đều có thể cảm nhận được khí thế bành trướng kia!



Trong nháy mắt hai gã Chiến Tôn Ma tộc kia xuất hiện, cương nguyên trong cơ thể La Chinh bỗng nhiên bộc phát, hoá thành một vệt nhỏ bay đi!



Linh hồn của La Chinh mạnh mẽ hơn phần lớn sinh linh ở đây rất nhiều, phản ứng cũng là nhanh nhất.



Đợi sau khi hắn chạy bắn đi rồi, phần lớn sinh linh mới phản3ứng lại.



Gã Chiến Tôn Ma tộc kia cảm nhận được hơi thở của đồng bạn, trên mặt vừa mới lộ ra nụ cười, còn chưa kịp nói chuyện gì thì thằng nhóc loài người kia đã bỏ chạy mất dạng. Vậy nên vẻ mặt gã trầm xuống, bóng dáng nhoáng lên, đuổi theo sát sau lưng La Chinh!


Khuyết điểm của người luyện thể là ở đây.



Hệ thống chân nguyên dựa vào công pháp chuyển hoá nguyên khí trời đất để thúc giục chân nguyên, nhưng hệ thống cương nguyên thì lại hoàn toàn dựa vào sự bộc phát cương nguyên của bản thân, chỉ có thể để thân thể từ từ sinh ra, không cách nào bổ sung thông qua ngoại vật.



Tu vi càng cao, tốc độ bổ sung lại càng nhanh.



Vì vậy phiền phức mà La Chinh phải đối mặt bây giờ chính là, cương nguyên của hắn sắp cạn kiệt rồi.



Bộc phát cương nguyên có thể giúp tốc độ của hắn tăng vọt, nhưng cương nguyên bình thường lại không giúp tốc độ của hắn tăng nhiều như vậy, chỉ có cương nguyên sau khi đã vận chuyển qua Bách Hội Đài trong cơ thể mới có thể kế thừa thiên phú của sư tử Truy Vân, bộc phát ra tốc độ kinh người.



Mắt thấy cương nguyên đang dần dần cạn kiệt, tốc độ của La Chinh cũng càng ngày càng chậm, thế nhưng tốc độ của đám Chiến Tôn Ma tộc sau lưng vẫn không giảm đi chút nào.



Giờ phút này gã Chiến Tôn Ma tộc đầu tiên chỉ còn cách La Chinh có bảy tám trượng mà thôi.



“Không tệ. Một Chiến Giả mà lại có tốc độ như thế, chạy được khoảng cách hơn nghìn dặm. Với tư cách là một kẻ loài người thì đúng là khiến ta vô cùng kinh ngạc. Sau khi bắt ngươi về thánh địa Ma tộc, để ta xem rốt cuộc trên người ngươi đang cất giấu bí mật gì!” Chiến Tôn Ma tộc cười lạnh nói: “Bây giờ, thì dừng lại cho ta!”



Chiến Tôn Ma tộc lại vung nắm đấm lên lần nữa, phát động tấn công về phía La Chinh!



Đúng vào lúc này, linh hồn trong đầu La Chinh lại rời xác một lần nữa, bay về phía gã Chiến Tôn Ma tộc sau lưng, hoá thành một cây châm chui vào đầu của hắn.



Đối mặt với Chiến Tướng bình thường, linh hồn La Chinh có thể trực tiếp xoá bỏ, thế nhưng đối mặt với một gã Chiến Tôn Ma tộc thì La Chinh không nắm chắc lắm.



Có điều vì không kịp đề phòng nên cũng khiến gã Chiến Tôn Ma tộc kia sợ hãi kêu lên một tiếng, tốc độ cũng bất ngờ giảm xuống, cái đầu to lớn hơi nghiêng đi, tránh được công kích linh hồn của La Chinh.



“Linh hồn Chiến Hồn Cảnh?” Sắc mặt gã Chiến Tôn Ma tộc kia vừa khó coi vừa kinh ngạc: “Thằng nhóc loài người này, đúng là kẻ quái dị mà!”