Bách Luyện Thành Thần

Chương 586 : Đùa bỡn

Ngày đăng: 13:03 30/04/20


Cây to đón gió lớn, cây càng cao thì đón gió càng lớn.



Hạ Sương và La Chinh đều hiểu đạo lý này.



Trước khi tiến đến bia thiên phú, La Chinh cũng không yên lòng về thiên phú của mình. Nhưng dù cho thiên phú của hắn có cao thì việc thêm hai chữ “Thiên Vị” ở phía trước là có ý gì?



Đây chính là được Thiên Vị tộc thừa nhận?



Đúng vào lúc này, một luồng khí thế hào hùng áp chế tới La Chinh. La Chinh quay đầu xem xét, thế mà lại là một Chiến Tôn Ma tộc.



“Chiến Tôn2cấp mười?” Trên mặt La Chinh toát ra vẻ nghiêm trọng.



“Đó là người nắm giữ chỗ ngồi của Ma tộc.” Hạ Sương nhẹ nhàng nói bên tai La Chinh.



“Nhóc con, ngươi cũng không tồi, có thể khắc tên mình lớn đến như vậy.” Giọng nói ồm ồm của Mông Xung vang lên, khiến lỗ tai mọi người đều kêu ong ong.



Nghe được lời Mông Xung nói, trái tim Hạ Sương chợt thắt lại, không ngừng đập loạn. Nếu như lúc này Mông Xung ra tay giết La Chinh thì có thể nói, Nhân tộc chẳng hề có biện pháp nào.



“Thế5thì sao?” Lông mày La Chinh nhướng lên, lập tức hỏi ngược lại, căn bản không e ngại Mông Xung đang đứng trước mắt.



Phần đông sinh linh đều dùng ánh mắt vô cùng quái dị nhìn La Chinh, trong nội tâm đều muốn hỏi: Rốt cuộc tên nhóc này lấy tự tin ở đâu ra vậy? Không biết ngày chết của mình đã tới à?



Thiên tài như thế, Ma tộc căn bản không giết không được. Rất nhiều chủng tộc đại khái đều nghĩ như vậy.



Chẳng qua phiền toái trước mắt này là xung đột giữa Ma tộc và Nhân6tộc, không liên quan đến các chủng tộc khác nên mọi người cũng vui vẻ ngồi xem theo kiểu nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi(1).



(1)Nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi: Là một thành ngữ chỉ việc con cò và con nghêu đánh nhau, chỉ có ông đánh cá là được lợi. Trong khi chúng đánh nhau thì ông lão làm nghề chài lưới đã bắt được cả hai con mang về làm thịt một cách dễ dàng. Nghĩa bóng muốn nói, hai bên tranh giành xung đột nhau thì chỉ có lợi cho bên thứ ba.



Mông5Xung nhe răng cười nói: “Ngươi hình như vẫn không rõ tình cảnh của mình…” Nói xong, gã liền cất bước đi về phía La Chinh.



Vào thời khắc này, hai bóng dáng một đen một trắng giống như quỷ mị, lóe lên rồi lập tức xuất hiện hai bên trái phải La Chinh. Hai người này đúng là Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc. Vì phòng ngừa Mông Xung bỗng nhiên ra tay, bọn họ đều đề phòng cao độ.



“Vù vù…”



Cương nguyên màu tím đen trong tay Mông Xung không ngừng vận chuyển, gã căn bản không coi Triệu3Phần Cầm và Chu Chử Hạc ra gì. Gã cười lạnh nói: “Hai vị, có nghĩ tới việc, ra tay sẽ phải trả một cái giá rất lớn hay không?”



Hai người Phần Cầm và Chử Hạc liên thủ lại thì Mông Xung tuyệt không phải đối thủ của bọn họ.



Thế nhưng mà sau đó thì sao?



Chiến Tôn Nhân tộc rất có thể sẽ bị Ma tộc thanh tẩy!



Chuyện có khả năng nhất chính là tất cả Nhân tộc, dù là Chiến Giả, Chiến Tướng hay là Chiến Tôn, toàn bộ đều bị thanh tẩy ra khỏi tháp Tội Ác.



Mà đây còn không phải là tình huống xấu nhất. Nếu như Song Ma thánh địa dám ra tay độc ác, thậm chí có thể trực tiếp làm thánh địa Tử Tâm biến mất khỏi đại lục Hải Thần, từ đó về sau Nhân tộc không thể tiếp tục sống yên ổn!



Đây chính là nỗi xót xa của những kẻ yếu. Không có thực lực thì chỉ có thể nhẫn nại, bằng không chính là diệt vong.



Nghe được lời Mông Xung nói, trên mặt Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc đều toát ra vẻ thận trọng. Hai người bọn họ không sợ Mông Xung, tuy nhiên lại sợ nội dung trong lời nói của Mông Xung…



La Chinh tất nhiên quan trọng, cũng nhất định phải bảo vệ, nhưng cả Nhân tộc lại càng nặng hơn!



Tuy La Chinh không rõ lai lịch của hai người một đen một trắng này là thế nào, nhưng chẳng qua hắn cũng có thể đoán được.
Vứt bỏ thành kiến chủng tộc thì trong một kiếm xiêu vẹo này của La Chinh dường như có ẩn chứa huyền cơ(1) vô cùng lớn. Tuy bọn họ có thể dùng thực lực của mình để tránh đi một kiếm này của La Chinh, rồi sau đó có thể dùng biện pháp khác để đánh bại hắn. Nhưng nếu chính diện đối mặt với một kiếm này, thì ngay cả bọn họ cũng không có cách nào để phá giải!



(3)Huyền cơ: cơ duyên huyền diệu nào đó.



“Hắn ta học được cái kiếm chiêu cổ quái này từ đâu ra vậy?” Triệu Phần Cầm lắc đầu.



Mà Bạch Huyễn lại hé miệng cười, nhẹ giọng nói: “Xem ra càng ngày càng thú vị…”



“Keng!”



Một kiếm này của La Chinh thoạt nhìn khá nhẹ nhàng, nhưng khi đâm ra lại vừa vặn chắn trên đao trảm mã của Nguyệt Thủ. Lúc này, trong thân thể La Chinh lập tức bộc phát ra một luồng sức mạnh khổng lồ, truyền từ trong trường kiếm ra ngoài!



Chỉ một kiếm, đã khiến thanh đao vốn đang vung như bàn quay kia của Nguyệt Thủ phải dừng lại!



Trên mặt La Chinh nở nụ cười thản nhiên nhìn Nguyệt Thủ, trường kiếm của hắn cứ như nam châm, gắt gao hút lấy đao trảm mã của Nguyệt Thủ.



Nguyệt Thủ muốn rút đao về, thế nhưng sức mạnh mà thanh trường kiếm thoạt nhìn tinh tế kia của La Chinh truyền tới lại như là một ngọn núi lớn!



Sức mạnh vẫn luôn là thứ mà Ma tộc kiêu ngạo!



Cho dù là Yêu Dạ tộc cũng phải dựa vào sự khéo léo mới có thể đánh bại được Ma tộc. Nhưng lúc này, Nguyệt Thủ thân là Ma tộc vậy mà lại bị sức mạnh của La Chinh áp chế.



Đây quả thực là nỗi sỉ nhục rất lớn!



Sắc mặt Nguyệt Thủ đỏ nguyên một mảng, cương nguyên toàn thân bỗng bộc phát, dùng hết sức mới vất vả kéo thanh đao trảm mã của mình về được. Gã thuận tay vung mạnh lên, đao trảm mã vẽ ra một hình cung cực lớn, sau đó chém về phía đầu La Chinh!



Đối mặt với một đao kia của Nguyệt Thủ, La Chinh vẫn rạng rỡ như trước, lại tiếp tục thi triển một kiếm xiêu vẹo.



Dùng vô chiêu phá hữu chiêu, Vô Thức mà La Chinh lĩnh ngộ căn bản không có chiêu thức. Cũng chính bởi vì không có chiêu thức nên chiêu kiếm của hắn mới mơ hồ bất định, bản thân cũng không hề có sơ hở, thu phát rất tự nhiên!



“Keng!”



Một kiếm này của La Chinh lại chặn được đao trảm mã của Nguyệt Thủ lần nữa!



“Lại nào!” La Chinh thản nhiên cười nói.



Nhìn thấy La Chinh cười tươi như vậy, Nguyệt Thủ tức đến sắp hộc máu, biểu cảm dần hiện rõ trên mặt.



Trong các Chiến Tướng, Nguyệt Thủ chỉ có một đối thủ, chính là Mộc Thanh Dương của Yêu Dạ tộc. Cho dù là một vài Chiến Tôn cấp thấp thì Nguyệt Thủ cũng tin rằng mình có thể chiến thắng. Nhưng hôm nay… hắn lại được nếm thử cảm giác bị trêu đùa! Đối thủ thậm chí còn không phải là Chiến Tướng mà là một Chiến Giả Nhân tộc!



Đối với Nguyệt Thủ mà nói, loại đả kích này thật sự không phải lớn bình thường!



“Người có can đảm trêu đùa ta, chỉ có một chữ: Chết!” Trong đôi mắt Nguyệt Thủ bỗng bộc phát ra ánh sáng màu đỏ kịch liệt!



Thanh thánh khí mang tên Phệ Huyết trong tay gã, có một loại võ kỹ đặc thù là cắn nuốt được lực khí huyết của người sở hữu, sau đó cho họ sức mạnh to lớn!



Lực khí huyết của Ma tộc nhiều hơn người bình thường nhiều, nhưng đối với võ giả, việc tổn hao lực khí huyết cũng có ảnh hưởng không nhỏ, cho nên dù có là Nguyệt Thủ thì cũng rất ít khi cung cấp lực khí huyết trong cơ thể để nuôi dưỡng thanh đao trảm mã này. Thế nhưng vào thời khắc này, Nguyệt Thủ biết rõ gã không có đường lui nữa rồi.



Tên nhóc loài người trước mắt này phải chết, dù là đứng ở góc độ của gã, hay là đứng ở góc độ của toàn bộ Ma tộc!



Sau khi để cho khí tức mãnh liệt trong người gã chui vào thanh đao trảm mã kia, khí thế trong cơ thể bỗng nhiên bạo phát ra mạnh mẽ hơn gấp mười lần lúc trước!