Bạch Nhật Sự Cố

Chương 18 :

Ngày đăng: 10:11 18/04/20


“Anh biết.” Hứa Đường Thành nói.



Y cũng không biết mình tại sao lại tin tưởng đến như vậy, chỉ là lúc phát hiện di động của Dịch Triệt tắt máy, điều đầu tiên y nghĩ tới chính là điện thoại hết pin mà không phải là người chủ điện thoại buồn phiền gì đó rồi cắt đứt liên lạc với bên ngoài. Y quan sát Dịch Triệt một lượt từ trên xuống dưới, cảm thấy hắn không thể nào chật vật hơn được nữa, quần dính sát vào đùi, trên ngực cũng ướt sũng, để lộ ra đường cong cơ thể bên dưới lớp vải. Y nhíu mày, ngẩng đầu lên định trách cứ thì nhìn thấy trong mắt hắn có cảm xúc gì đó rất lạ.



Áy náy, luống cuống,…nhưng cũng không hoàn toàn.



Do vẫn đang suy đoán nên y chưa nói gì hết.



“Lúc nãy em ra về bằng cửa sau…em xin lỗi.”



“Có gì đâu mà phải xin lỗi?” Nhìn thấy gương mặt ủ rũ của hắn, Hứa Đường Thành cười nói, “Vốn là không liên lạc được mà, nên không gặp nhau cũng bình thường thôi.”



Dịch Triệt đang bước xuống xe, nghe Hứa Đường Thành nói vậy thì mím môi cúi đầu, tay bóp chặt thắng xe.



Mưa giống như càng lúc càng nặng hạt, Hứa Đường Thành nghe thấy sau lưng vang lên tiếng kẽo kẹt mới quay đầu lại nhìn, cổng trường lúc này đã đóng lại một cánh.



“Đi thôi, trước cứ gửi xe đạp em ở chỗ đối diện đi.”



Đối diện trường học có một cái quảng trường, Hứa Đường Thành nhớ trong đó có bãi giữ xe thu phí hoạt động 24/24, y đứng cách một con đường nhìn sang, hỏi Dịch Triệt: “Chỗ đó bây giờ còn giữ xe qua đêm không?”



“Còn.” Dịch Triệt gật đầu một cái, cùng y đi về phía trước, Hứa Đường Thành đưa tay lên cao che dù cho hai người.



Thật ra thì y vẫn còn một cây dù nữa, nhưng mà Dịch Triệt còn phải dắt xe nên y mới không có mang ra.



Nước đọng trước cổng trường đã rút đi một ít, trên đường hết chiếc xe này đến chiếc xe khác nối đuôi nhau, đèn xe sáng rực xuyên qua màn mưa. Lúc qua đường Hứa Đường Thành có liếc mắt sang nhìn người bên cạnh, thấy một bên vai y đã hoàn toàn ướt sũng, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện dù đang nghiêng về phía mình.



Mưa từng hạt rơi xuống đất rồi vỡ ra.



Advertisement / Quảng cáo



“Để em cầm cho.” Hắn đưa tay cầm lấy cán dù liền chạm phải tay Hứa Đường Thành.



“Em phải dắt xe mà, không tiện.”



Dịch Triệt dùng sức giật lấy dù về trong tay.



“Được mà.”



Trước giờ dù có gặp phải cơn mưa to cỡ nào, bất chợt cỡ nào hắn cũng chưa từng đi chung dù với ai. Lúc nghiêng dù qua một bên che kín cơ thể người bên cạnh, trong lòng Dịch Triệt bỗng nhiên sinh ra chút cảm giác thỏa mãn nho nhỏ, giống như len lén dời phần ô mai trên miếng bánh đến dĩa của đối phương, hoặc là vào mùa hè, ở quầy ăn vặt len lén chừa lại cho đối phương chai nước đá cuối cùng.



Nhỏ nhặt không đáng kể, bản thân có thể âm thầm vui vẻ thật lâu.



Trở lại xe Hứa Đường Thành thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Chu Tuệ bèn lập tức gọi lại, nói cho bà biết mình sắp về tới, sẵn tiện nhờ bà nấu một chút nước gừng.



“Dịch Triệt ca, anh này là về nhà rồi chạy lại đây hả?” Hứa Đường Hề xoay người, giật mình hỏi.




Y chỉ lẳng lặng đứng đó không lên tiếng. Cho đến khi khoảng cách giữa hai người được rút ngắn lại, xe Dịch Triệt gần chạm đến cái bóng của Hứa Đường Thành, hắn rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.



Vốn đang khẩn trương nên Hứa Đường Thành không cách nào phát hiện hắn rốt cuộc lóe sáng như thế  nào, chỉ thấy hắn dừng lại, nhìn mình mỉm cười.



Là biểu cảm hài lòng mà nhẹ nhõm.



Hứa Đường Thành nhẹ nhàng thở ra một cái.



“Anh chưa về Bắc Kinh sao?” Dịch Triệt không cách nào che giấu nụ cười trên môi.



Đại khái là vì tâm tình tốt nên hắn không có xuống xe, mà nhích từng chút một chạy vòng quanh Hứa Đường Thành.



Advertisement / Quảng cáo



“Chờ em.” Hứa Đường Thành muốn hút thêm một hơi, lúc giơ tay lên lại phát hiện điếu thuốc đã biến dạng, phần đầu mẩu thuốc tạo thành một đường cong, tựa như số hiệu nào đó.



Dường như báo trước điềm tốt.



“Em thi đại học anh cũng lo hết hai ngày.” Y nhìn trời thở dài nói.



Dịch Triệt vẫn còn chạy xung quanh y, phạm vi càng ngày càng nhỏ, từ đầu đến cuối đều lấy y làm tâm.



“Vui vẻ như vậy,” Hứa Đường Thành quay đầu, nhìn hắn nói, “Thi tốt lắm hả?”



“Rất là tốt.”



Dịch Triệt nhìn hắn cười ngây ngô, vẫn đang tiếp tục chạy.



Cũng không biết chạy được bao nhiêu vòng, Hứa Đường Thành rốt cuộc cảm thấy hoa mắt, đưa tay kéo hắn lại: “Được rồi đừng chạy nữa anh chóng mặt quá.”



Một câu “Rất là tốt” của Dịch Triệt khiến tâm tình Hứa Đường Thành vọt thẳng lên mây, do vậy lúc lái xe rời đi y lỡ đạp chân ga hơi mạnh. Một cụ già tản bộ gần đó sợ tới hết hồn, phe phẩy cái quạt trừng y, Hứa Đường Thành lập tức nhô người ra xin lỗi: “Xin lỗi dì, xin lỗi dì.”



Lúc xe sắp ra khỏi đại viện, y từ trong kính chiếu hậu thấy được bóng dáng người kia, còn chưa kịp phản ứng lại thì Dịch Triệt đã chạy tới.



Y hạ cửa xe xuống nói: “Sao vậy?”



“Không có gì,” mặt thiếu niên ửng đỏ, được phủ bởi một tầng mồ hôi mỏng, y cong khóe môi, cúi đầu nói, “Em vui lắm.”



Hứa Đường Thành cười.



Quay đầu lại nhìn hắn, nhưng lúc ánh mắt chạm tới kính chiếu hậu thì nghẹn lại.



Trong kính chiếu hậu là một vòng tà dương, có thiếu niên rạng rỡ như mặt trời.