Bạch Nhật Sự Cố
Chương 19 :
Ngày đăng: 10:11 18/04/20
Dịch Triệt tìm được công việc làm thêm ở tiệm thịt nướng, làm cùng với Triệu Vị Phàm. Ông chủ là người rất tốt, mỗi ngày trước khi xong việc sẽ gọi mọi người đến ăn nhẹ cái gì đó, uống chút bia hoặc tán gẫu. Có điều mấy ngày đầu Dịch Triệt và Triệu Vị Phàm còn khách sáo mà ở lại, sau đó nói thẳng là cái gì cũng không ăn – Tiệm thịt nướng dùng than, cho dù lộ thiên thì bọn họ mỗi ngày làm việc không tránh được mùi ám vào quần áo, chỉ cần ngửi một chút thôi là muốn nôn nên xong việc chỉ muốn về nhà tắm rửa ngay.
Triệu Vị Phàm cởi tạp dề ra treo lên móc quần áo ở buồng trong, cúi đầu kiểm tra quần áo. Hôm nay cô bị một thằng nhóc đụng phải làm rơi mâm, tương cà gì đó đều dính hết lên đồ. Bà chủ thấy vậy mới lấy cái tạp dề ra cho cô che lại. Bây giờ xong việc nhìn bộ đồ mà phát nản, chưa kể hôm nay cô còn mặc cái áo màu vàng nhạt, vết bẩn vì thế trông càng nổi bật.
Đại khái bởi vì cô ở trong đó quá lâu, bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng gõ cửa.
“Ổn chưa?”
Triệu Vị Phàm ảo não thở dài một tiếng, không thể làm gì khác hơn ngoài việc mở cửa bước ra.
Nhìn thấy cái áo của Triệu Vị Phàm, cái người đang cầm di động cũng sững sờ: “Áo bà bị sao vậy?”
“Bị thằng nhóc đụng phải,” trước ngực có vết ố lớn như vậy khiến Triệu Vị Phàm ít nhiều cảm thấy không được tự nhiên, cô túm túm áo, cau mày nói: “Bực quá, thế này làm sao đi ra ngoài đây.”
Dịch Triệt cho di động vào túi, suy nghĩ một chút: “Để tôi đi mua cho bà cái áo khác.”
Thấy hắn cất bước muốn đi ra ngoài, Triệu Vị Phàm gọi lại: “Giờ này đi đâu mua?”
“Phố bên cạnh có mấy sạp bán.”
Chỉ lát sau Dịch Triệt đã cầm cái áo trở về, mà lúc này Triệu Vị Phàm đã bị ông chủ lôi lại nói chuyện được một lúc.
“Đúng rồi hình như nay có điểm thi đại học đúng không, chú nghe nói qua mười hai giờ là có thể vào coi điểm rồi đó.”
“Dạ đúng rồi.” Triệu Vị Phàm vừa đáp lời vừa cầm lấy túi ni lông Dịch Triệt đưa.
Dịch Triệt mua cho Triệu Vị Phàm cái áo sơ mi ngắn tay, có điều form rộng không giống kiểu của nữ cho lắm. Triệu Vị Phàm cầm lên nhìn một chút, cởi một hàng nút ra rồi trực tiếp mặc lên người. Áo sơ mi có cổ, lại rộng thùng thình, hoàn toàn không nhìn thấy cái áo bên trong nên mặc như vậy cũng không sao.
“Ôi, thằng nhóc này chu đáo dữ nha.” Bà chủ nhìn hai người thuận miệng, không nhịn được trêu chọc, “Tuổi mấy đứa bây giờ so với cô chú thời đó còn biết vẽ vời hơn.”
“Tôi lúc trẻ thế nào hả?” Ông chủ không phục giơ ly bia lên nói, “Hồi đó tôi không mua áo cho bà sao? Tôi lúc ấy không phải…”
“Được rồi được rồi,” bà chủ ngắt lời chồng mình, “Đừng kể vụ đó nữa.”
Mấy ngày này Triệu Vị Phàm đã quen nhìn bọn họ cãi vả, cô nhìn cái áo, đứng một bên mỉm cười.
Advertisement / Quảng cáo
“À quên, con trai cô nói là không nên hỏi học sinh thi thế nào, nên cô cũng ngại không hỏi mấy đứa.” Bà chủ cười híp mắt nhìn hai người, “Thế nào? Hôm nay có điểm rồi cô hỏi một chút không sao chứ?”
Ông chủ cũng tỉnh táo hẳn: “Có tính được khoảng bao nhiêu điểm không? Cháu ngoại chú năm nay cũng thi đại học, nói là thi khoảng ba trăm tám, vậy cũng cao rồi nhỉ.”
Triệu Vị Phàm do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Chắc hơn bảy trăm ạ.”
Quả nhiên ông chủ bà chủ nghe xong liền ngẩn ra, chớp mắt nhìn cô.
Đột nhiên im lặng, mấy người trố mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút lúng túng.
Trong lòng Triệu Vị Phàm âm thầm thở dài một tiếng.
Đây chính là lý do cô không thích nói về chuyện điểm thi, mỗi lần cha mẹ bạn bè hay là thân thích hỏi điểm, lần nào nói điểm ra cũng đều đối diện với ánh mắt hoài nghi.
Có thể hơn bảy trăm nếu luận văn không bị phê lạc đề.
“Bảy trăm? Tổng điểm bảy trăm năm mươi?”
“Dạ…” Triệu Vị Phàm mơ hồ đáp lại.
Người vào tra điểm quá nhiều, Dịch Triệt vất vả lắm mới vào được trang web lại load mãi không ra số liệu.
“Tra được chưa?” Không biết đây là lần thứ mấy, Dịch Triệt nhận được tin nhắn của Hứa Đường Thành.
Bởi vì câu hỏi này của Hứa Đường Thành, Dịch Triệt càng thêm nóng nảy, lúc này tiếng gõ cửa vang lên khiến hắn hoàn toàn bạo phát. Không muốn để ý người bên ngoài, hắn vờ như không nghe thấy, tiếp tục nhấp nhấp chuột.
Nhưng người ngoài cửa không hề có ý muốn dừng lại, tiếng gõ cửa ban đầu với tiết tấu ba cái một lần chuyển thành năm cái, cuối cùng giống như không thèm cách nhau mà gõ liên tục, tựa như đòi mạng.
“Mẹ nó.”
Dịch Triệt nhấp một phát cuối vào con chuột, bỏ lại màn hình đang bị đơ bước ra mở cửa.
Đoàn Hỉ Kiều đứng bên ngoài, bày ra nụ cười sáng chói với Dịch Triệt, dè dặt khom người chào hắn.
“Ừm, chào cậu, để tôi giới thiệu một chút, tôi là Đoàn Hỉ Kiều, một người làm âm nhạc tự do, dĩ nhiên, thân phận quan trọng hơn chính là, người theo đuổi mẹ cậu, quý phu nhân Hướng Tây Đề.” Đoàn Hỉ Kiều chắp hai tay lại, giơ tới trước mặt rồi lại hướng xuống, “Mới nãy làm phiền cậu, cho tôi xin lỗi.”
Nói xong, gã lui về sau một bước, làm tư thế cúi chào Dịch Triệt.
Advertisement / Quảng cáo
Dịch Triệt mặt không thay đổi nhìn gã.
“Là thế này…” Đoạn Hỉ Kiều bỗng nhiên mở to miệng nói, “Tôi có thể mời cậu tới xem buổi diễn sắp tới bên tôi tổ chức không?”
Đáp lại gã chính là tiếng đóng sầm cửa lại.
Đụng vào cửa Dịch Triệt cảm thấy trong người như có ngòi nổ, hắn hung hăng đạp cửa một cái để phát tiết, làm Đoàn Hỉ Kiều đứng ở bên ngoài sợ tới rụt cổ, lùi về sau hai bước.
Dịch Triệt trong lòng mặc niệm mấy câu, “Không nên quen mấy người không bình thường như thế này”, rồi đi tới bên máy tính tiếp tục tra điểm.
Không ngờ lúc quay lại màn hình đã không còn bị đứng nữa, một cái bảng biểu hiện ra cùng với mấy con số.
Mặc dù đã đại khái đoán được thành tích của chính mình, nhưng khi nhìn thấy tổng điểm đầu óc hắn vẫn bối rối một chút.
Thực tế so với phán đoán vẫn khiến con người ta cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.
Hắn chậm rãi ngồi xuống ghế, hai chân giang rộng ra, tay đặt giữa hai chân nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Trong phòng không có mở đèn, chỉ có ánh sáng le lói từ màn hình phát ra, vừa vặn chiếu sáng một góc mặt hắn.
Hồi lâu, khóe miệng đột nhiên giương lên một đường cong nho nhỏ.
Hứa Đường Thành vẫn luôn cầm điện thoại chờ tin, bộ phim đổi thành Thành Nhứ ngồi coi một mình.
“Còn chưa tra được sao…” Hứa Đường Thành dùng điện thoại không có động tĩnh gì gõ gõ mặt bàn, lầm bầm một câu.
“Giờ này không dễ tra đâu, trang web sập rồi cũng không chừng.”
Thành Nhứ vừa nói xong, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Hứa Đường Thành giật mình lập tức nhấn nút nghe.
“Tra được rồi?”
Sau khi hỏi ra câu này Hứa Đường Thành mới phát hiện mình khẩn trương tới mức nào, tay siết lại thành nắm đấm, lòng bàn tay lạnh ngắt, càng khiến bản thân thêm khẩn trương. Thành Nhứ hiểu chuyện tạm dừng bộ phim lại, nhìn cái người nhận điện thoại bên cạnh, nín thở chờ đợi. Hứa Đường Thành cùng hắn hai mắt nhìn nhau, vô thức đưa tay lên nắm lấy cánh tay hắn.
“Bao nhiêu?”
Đầu bên kia nói ra một con số, Thành Nhứ không có nghe rõ, chỉ thấy Hứa Đường Thành thả lỏng bả vai, cười tới hai mắt cong cong.