Bạch Nhật Sự Cố
Chương 12 :
Ngày đăng: 10:10 18/04/20
Sau khi làm xong việc trong phòng thí nghiệm, lúc Hứa Đường Thành lái xe về đến nhà thì đã là rạng sáng. Y ngáp một cái, vuốt nhẹ con mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi, bẻ tay lái tìm chỗ đậu xe. Nếu muốn nói tiểu khu cũ có gì không tốt thì chính là điểm này, dừng xe không ai quản, mà mấy năm nay người mua xe lại càng ngày càng nhiều, bãi đậu xe trong viện đã sớm không còn đủ chỗ, người nào chỉ cần thấy có chỗ trống là sẽ cố sống cố chết nhét xe mình vào cho bằng được, đặc biệt là buổi tối sau khi tất cả xe đều “về tổ”, con đường nhỏ hai bên cư xá vào thời điểm đó luôn chật ních xe cộ.
Hứa Đường Thành phải mất nửa ngày mới tìm được chỗ để chạy xe vào, sau khi bước xuống xe y cứ có cảm giác mình như mới thi xong, cũng may là qua được.
Y hít một hơi, sờ sờ túi, muốn hút điếu thuốc rồi mới lên nhà. Vì để kịp về nhà hôm nay, y phải ngâm mình trong phòng thí nghiệm liên tục hai ngày, nhìn máy tính tới đau đầu hoa mắt, lúc này mùi thuốc tiến vào thân thể mới thấy thoải mái được chút.
Lúc này đã rất muộn, khoảng thời gian này đa số hộ đều đã tắt đèn, cái nóng đêm hè giống như tụ lại thành một vũng nước, dịu dàng mà ẩm áp tiến thẳng vào lòng người ta. Hứa Đường Thành chậm rãi bước chân vào nhà, nhìn thoáng qua mới phát hiện con mèo bình thường hay nằm lười biếng cạnh máy tập thể dục lúc này không biết đã trốn đi chỗ nào.
Y không ngờ tới giờ này còn có thể nhìn thấy một người vẫn chưa ngủ.
Dịch Triệt đang ngồi xổm gần cái ao nhỏ, trên người mặc một chiếc áo đen ngắn tay, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai cũng màu đen nốt, trước mặt là con mèo đen có chút đốm trắng ở trên đầu. Hắn cong lưng, cúi đầu, hình như đang cho con mèo kia ăn gì đó.
Một người một mèo, vô cùng hợp với khung cảnh tối đen xung quanh.
Hứa Đường Thành nhìn thiếu niên dịu dàng vuốt ve đầu mèo, hít một ngụm khói, cất tiếng gọi.
“Dịch Triệt.”
Advertisement / Quảng cáo
Dịch Triệt nghe thấy có người gọi mình thì quay đầu lại, khi nhìn rõ là ai mới ngạc nhiên kêu lên một tiếng: “Đường Thành ca.”
Hắn đứng lên, duỗi thẳng chân từ bên cạnh ao nhảy xuống, mèo đen giống như bị làm cho giật mình, lùi về sau hai bước nhìn hai người một trắng một đen trước mặt.
“Anh mới về tới hả?” Dịch Triệt lên tiếng hỏi.
Hắn cũng không có tiến lên phía trước, Hứa Đường Thành vẫn như cũ nhanh chóng nhìn thấy khóe mắt và khóe môi hơi bị tím xanh của hắn, y nhíu nhíu mày, đi về hướng hắn.
“Trễ vậy rồi sao còn chưa đi ngủ?” Không đợi Dịch Triệt trả lời, Hứa Đường Thành đã dùng bàn tay không có kẹp thuốc nắm lấy cằm hắn, liếc mắt nhìn, “Đánh nhau?”
Dịch Triệt chỉ hơi nghiêng đầu một chút, cũng không tránh ra. Ánh mắt hắn dời tới cái tay đang cầm điếu thuốc của Hứa Đường Thành, nhếch môi, “ừm” một tiếng.
Hứa Đường Thành nghe vậy mới ngừng bước, cách một tầng lầu mà nhìn lên, bởi vì đã xuống một tầng, anh chỉ có thể nhìn thấy mọi việc xuyên qua khe cửa nho nhỏ ấy.
“Anh?” Hứa Đường Hề thấy y còn chưa đi xuống, đứng ở đầu hành lang gọi y.
Cửa trên lầu đột nhiên đóng lại cái “Rầm”, không còn nghe thấy giọng nói kia nữa.
Đây là ngày đầu tiên Hứa Đường Hề vào cấp ba, Hứa Đường Thành vẫn không yên lòng, trước lúc cô nhóc bước xuống xe giữ chặt tay căn dặn: “Vừa khai giảng nếu như phải quét dọn vệ sinh, phải…”
Advertisement / Quảng cáo
“Muốn đi phải nói rõ với giáo viên, nếu cảm thấy trong người không khỏe thì gọi cho anh hoặc ba mẹ, không được cậy mạnh, phải về nhà nghỉ ngơi.” Hứa Đường Hề nói ra một tràng dài, sau đó nghiêng đầu, bất đắc dĩ nhìn Hứa Đường Thành, “Anh của em à, cái này anh với mẹ cũng đã nói tám trăm lần rồi, mọi người có phải khoa trương quá không.”
“Cho nên anh mới nói để anh đi gặp giáo viên của em nói cho rõ, miễn cho sau này lại có chỗ nào không chu toàn.”
“Đừng,” Hứa Đường Hề dứt khoát cự tuyệt, “Tự em nói được.”
Hứa Đường Thành gật gật đầu, thả tay ra, cuối cùng hỏi: “Có đem theo chai xịt không?”
“Có.” Hứa Đường Hề gật đầu.
“Em nhớ phải cẩn thận đó.”
Hứa Đường Hề cười híp mắt đồng ý, lúc đóng cửa xe lại tâm tình còn rất tốt mà hướng về phía y làm mặt quỷ, phất phất tay.
Hứa Đường Thành nhìn cô nhóc đi vào trường rồi mới quay đầu xe trở về. Vừa tới cổng tiểu khu, từ xa đã có thể nhìn thấy Dịch Triệt cùng con xe leo núi đỏ chót của hắn.
Thiếu niên mặc đồng phục, cởi mũ xuống, trong lỗ tai lúc nào cũng có tai nghe. Tốc độ chạy của hắn rất nhanh, lúc rẽ qua khúc cua cả người cũng muốn nghiêng theo, tạo ra một đường cong vô cùng đẹp đẽ, dây tai nghe đánh một vòng, mang theo một vòng ánh sáng.
Hứa Đường Thành trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn này, nhìn thiếu niên mặc đồng phục, chợt nghĩ, đã lớp mười hai rồi sao.