Bạch Nhật Sự Cố
Chương 22 :
Ngày đăng: 10:11 18/04/20
Từ ký túc xá đi ra Dịch Triệt mới thật sự cảm giác được mình đã vào đại học.
Hứa Đường Thành ngó thấy hắn hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, liền giới thiệu với hắn sơ sơ về lịch sử của trường. Có điều Dịch Triệt nhanh chóng phát hiện, đối với trường học Hứa Đường Thành tựa hồ cũng không hiểu rõ lắm, đặc biệt là về tuổi tác của từng nơi, y luôn là vừa nói vừa thở dài, “Ây da, cái này thì anh không nhớ rõ lắm, là năm nào ấy nhỉ…” Nhưng cho dù y nói loạn xạ hết cả Dịch Triệt vẫn luôn nghe rất nghiêm túc, không đặt câu hỏi, cũng không cắt ngang, chẳng qua lúc y cười hắn sẽ cười theo, lúc y cần người đáp lại hắn sẽ đáp lại.
Lúc hai người đi ngang qua một tòa nhà dạy học, y bỗng nhiên dừng lại.
“Đây là chỗ anh học hả?”
“Ừm, là tòa nhà dạy học của khoa anh,” Hứa Đường Thành chọn từ ngữ, nói, “Có điều phần lớn chương trình học cũng không phải dạy ở đây, có vài giáo sư khoa anh làm việc ở đây, phòng thí nghiệm cũng có mấy cái bên này.”
Dịch Triệt gật đầu, nhìn tòa nhà trước mặt một cách chăm chú.
Giống như mùa đông cách đây nửa năm.
Hai người tới căn tin ăn cơm, dùng thẻ của Hứa Đường Thành. Ăn cơm xong Hứa Đường Thành dẫn Dịch Triệt tới siêu thị cạnh trường học mua đồ. Dịch Triệt lúc đi chỉ mang theo mỗi hai bộ quần áo, đương nhiên thứ cần mua cũng không phải ít.
Buổi chiều, người tới siêu thị mua sắm khá đông, Hứa Đường Thành đi tới lối rẽ lấy chiếc xe đẩy, Dịch Triệt thấy thế lập tức đưa tay ra đỡ: “Em đẩy cho.”
Hứa Đường Thành cũng không tranh với hắn làm gì, y buông tay ra, đi bên cạnh Dịch Triệt.
“Phải mua bộ dụng cụ rửa mặt nè, rồi khăn lông, giấy vệ sinh, dầu gội đầu,…còn gì nữa không nhỉ?”
Người bên cạnh cứ luôn miệng lải nhải, Dịch Triệt chẳng sợ nhìn y một cách trắng trợn luôn. Y đột nhiên quay đầu hỏi khiến Dịch Triệt cứng họng.
“Chắc không còn gì nữa đâu.”
Cũng đúng thôi, Dịch Triệt đã bao giờ phải trọ ở ngoài đâu, nên đối với mấy cái này hẳn là không có kinh nghiệm gì, đừng nói chi tới hiểu rõ. Hứa Đường Thành dứt khoát không hỏi ý kiến hắn nữa, chỉ dẫn hắn đi tới từng kệ hàng để hắn chọn theo ý thích.
Advertisement / Quảng cáo
“Xà phòng em muốn mua mùi nào?” Hứa Đường Thành khom người xuống vừa chọn vừa hỏi.
Dịch Triệt đẩy xe từ phía sau đi tới, đối với việc chọn lựa mấy thứ này hắn chẳng hứng thú cho lắm.
“Mùi nào cũng được.” Nói xong, hắn lại gõ gõ xe đẩy, “Của anh là mùi gì?”
“Mùi chanh.”
“Vậy em cũng mua mùi chanh.”
Hứa Đường Thành cười một tiếng, ngồi xổm dưới đất ngẩng đầu nhìn hắn: “Em có thể có chút chủ kiến hay không?”
Dù nói vậy y vẫn lấy một cục xà phòng mùi chanh bỏ vào xe. Xà phòng lăn hơn nửa vòng cuối cùng dừng bên cạnh cái khăn lông màu xanh.
Lần đầu tiên đi siêu thị cùng nhau, hắn đẩy xe, y lựa đồ bỏ vào.
Không thể nói rõ là khó chịu chỗ nào, Dịch Triệt nhíu mày nhìn Vu Án.
“Được đó.” Lục Minh khoác vai Hứa Đường Thành, cười hì hì nói.
Bọn họ nói được mấy câu thì đám người bên kia đã gọi hai người trở về. Trước khi đi Lục Minh còn hỏi Hứa Đường Thành có muốn dẫn Dịch Triệt qua ngồi ăn chung không. Hứa Đường Thành xua tay từ chối, viện lý do là bên đó ồn ào quá.
Người đi rồi, Hứa Đường Thành mới hỏi Dịch Triệt: “Em muốn vào hội học sinh không?”
Dịch Triệt lại chẳng hào hứng lắm, hắn chưa từng vào hội học sinh nên không rõ, hoặc căn bản là chưa từng nghĩ tới. Nhưng nhìn thấy Hứa Đường Thành quen thân với bọn họ như vậy, nhớ tới ánh mắt ban nãy của Vu Án, không biết từ đâu nổi lên suy nghĩ.
Hắn nói: “Có thể thử một chút.”
“Vậy thì thử xem, chơi cũng vui lắm.”
Advertisement / Quảng cáo
Với Dịch Triệt mà nói, cuộc gặp gỡ hôm nay chỉ là một đoạn nhạc đệm, muốn vào hội học sinh, cũng chỉ là vì phần địch ý không thể nói rõ kia, nhất thời quyết định. Nhưng hắn không ngờ tới chính là, mình cuối cùng lại vào hội học sinh thật.
Ngày chiêu mộ sinh viên vào câu lạc bộ, trên đường đầy ắp người qua lại, hắn từ căn tin đi ra trung bình cứ hai bước lại có người tới tuyên truyền câu lạc bộ, xung quanh huyên náo, mỗi người đều nhiệt tình tới nỗi khiến lỗ tai hắn ong ong. Còn có một lần hắn bị mấy học tỷ vây quanh, hỏi hắn có hứng thú với cosplay không. Dịch Triệt đứng giữa, tiến lùi không xong, động cũng chẳng dám động, chỉ đứng yên một chỗ.
“Này này,” sau lưng vang lên tiếng nữ sinh, cô nàng đi tới bên cạnh Dịch Triệt, nắm lấy cánh tay hắn lôi kéo, “Lão Lưu anh đừng có cướp người chứ, đây là người bên bọn em mà.”
Là nữ sinh ngày hôm đó ngồi trước bàn làm thủ tục.
Dịch Triệt bị cô nàng kéo đi, hướng về phía tán dù, còn chưa kịp nói gì bỗng nhiên bị đẩy nhẹ một cái.
“Người cho em mang về đó.”
Dịch Triệt thu lại ánh mắt đang dừng trên cánh tay bị lôi kéo, ngoài ý muốn đối mặt với ánh mắt không thể nào quen thuộc hơn. Nụ cười của Hứa Đường Thành mang theo mấy phần trêu chọc: “Nhìn em có vẻ rất được hoan nghênh.”
Nữ sinh bên cạnh dứt khoát đập vào mặt hắn một tờ đơn đăng kí: “Tới nào, Dịch Triệt đúng không, hoan nghênh gia nhập tổ Văn Nghệ của hội học sinh, em cho chị xin cách thức liên lạc, bao giờ thi tuyển chị sẽ nhắn.”
“Văn Thể không ở riêng, Văn Thể không được tách riêng nha.” Nam sinh tóc húi cua không biết đã đứng cạnh hắn từ lúc nào, lại đập một tờ đơn xuống mặt bàn, “Tham gia tổ Văn Nghệ làm gì, anh nhìn cậu cao như vậy, tham gia tổ Thể Dục là hợp lý, tổ Thể Dục của chúng ta đều là những người kiên cường.”
“Chị nói nè em đừng có nghe ổng, tổ Thể Dục thật ra chỉ giỏi bóc lột sức người thôi, suốt ngày bắt làm này làm nọ đó.”
“Khỉ nhá! Tổ Văn Nghệ của bà toàn làm việc vặt!”
Hai người nói qua nói lại, ai cũng không chịu nhường ai.
Nhìn hai tờ đơn trước mặt, thấy hai người kia không để ý tới mình nữa, hắn đưa mắt ra dấu cho Hứa Đường Thành. Hứa Đường Thành hiểu ý lặng lẽ chộp lấy tờ đơn đăng kí vào tổ Văn Nghệ.
Dịch Triệt im lặng lấy bút điền thông tin vào.