Bạch Nhật Sự Cố

Chương 28 :

Ngày đăng: 10:11 18/04/20


Bác sĩ nói phải truyền dịch ba ngày, nhưng đến ngày thứ hai, Hứa Đường Thành ngoài việc nhìn vẫn yếu ớt với không ăn nổi đồ ăn bên ngoài ra thì không còn triệu chứng gì khác. Giường nằm trong phòng cấp cứu tạm thời không thể chiếm dụng mãi được, Dịch Triệt đang muốn đăng ký cho Hứa Đường Thành nằm viện thì bị y ngăn lại, bảo hắn hỏi thử bác sĩ xem có thể về trường truyền dịch được không.



Sau khi hỏi bác sĩ thì được phê cho giấy chuyển viện cộng thêm hai ngày thuốc.



Hai ngày này Hứa Đường Thành chỉ ăn được một chút cháo loãng, thậm chí lúc mới bắt đầu chỉ có thể uống được nước cháo. Cháo bán trong trường thì một là quá loãng hai là quá đặc, Dịch Triệt vòng vo một hồi kết quả vẫn không vừa mắt, đành phải đi tới tiệm cháo gần trường mua hai phần cháo mang về.



Mùa đông, hắn dùng quần áo bọc lại, nên lúc mang đến ký túc xá Hứa Đường Thành cháo vẫn còn ấm.



“Cái này là cháo bí đỏ, còn cái này là cháo rau củ,” Dịch Triệt mở nắp hai hộp cháo ra, “Một cái ngọt, một cái mặn, anh muốn ăn cái nào?”



Hứa Đường Thành cầm muỗng lên, trên tay vẫn còn dấu màu trắng do lúc gỡ băng dính ra để lại. Y ngẩng đầu thấy mặt Dịch Triệt bị gió thổi tới đỏ bừng.



Y biết tiệm cháo này, mùi vị rất ngon, nhưng cách trường không phải quá gần. Từ đây đi tới đó cũng phải mất hai mươi phút, mà cho dù ngồi xe buýt đi chăng nữa cũng không chở tới nơi, từ trạm xe phải đi bộ một đoạn nữa mới đến.



Thấy ánh mắt Dịch Triệt nhìn mình, Hứa Đường Thành phát hiện, trong đó chứa đựng quá nhiều thứ y không có cách nào đáp lại.



Dè dặt, trân trọng vạn phần.



Y từ trước đến nay chưa từng chú ý, bây giờ lại không cách nào xem nhẹ được nữa.



“Vậy cho anh cháo bí đỏ đi.” Y cúi đầu tránh ánh nhìn chăm chú của đối phương, đẩy phần còn lại tới trước mặt Dịch Triệt, “Em ăn gì chưa?”



Advertisement / Quảng cáo



Dịch Triệt lắc đầu, lại đẩy phần cháo về chỗ y, “Em không đói, anh ăn trước đi. Để cho anh đổi khẩu vị, cháo bí đỏ anh ăn một chút là được rồi, nước canh cũng phải uống hết.”



Hứa Đường Thành im lặng múc một muỗng cho vào miệng.



Rất thơm, nhiệt độ cũng vừa phải.



Hứa Đường Thành ăn thêm hai muỗng, nói với Dịch Triệt: “Em mau về ăn cơm đi, trễ chút nữa căn tin không còn đồ ăn bây giờ. Ăn nhiều một chút, hai ngày nay em ăn ít quá.”



Y bệnh hai ngày, Dịch Triệt đi theo bận trước bận sau, bữa đói bữa no, giờ xem ra còn muốn gầy hơn y. Lúc trước trên mặt hắn còn có chút thịt, giờ nhìn lại xương cũng lộ ra hết.



Dịch Triệt vẫn lắc đầu, hắn muốn nhìn y ăn xong.



Hứa Đường Thành còn muốn lên tiếng khuyên thì nghe thấy tiếng mở cửa. Thành Nhứ cầm theo một cái túi ni lông to còn muốn hơn cả hắn, dùng cùi chỏ đẩy cửa chui vào.




“Cậu có biết nguyên nhân là gì không?”



“Hả…” Lục Minh rút usb ra, “Chờ lát ra ngoài lại nói.”



Sau khi đưa tài liệu cho bên bộ phận khoa học kỹ thuật, trên đường trở về Hứa Đường Thành cứ mãi suy nghĩ về điều Lục Minh vừa nói.



Không hợp với tập thể?



Advertisement / Quảng cáo



Điểm này, Hứa Đường Thành coi như đã biết từ trước. Nhưng y vẫn cảm thấy Dịch Triệt bây giờ đã khá hơn nhiều, ở phương diện này hắn sẽ không tồn tại vấn đề quá lớn mới phải.



Đến nỗi phải tranh cãi với thầy phụ trách, ừm, y cũng biết.



Đi tới sân bóng, Hứa Đường Thành thở ra một hơi. Y nhìn một vòng đang muốn tìm chỗ để ngồi xuống.



Y cảm thấy mình giống như nhận ra quá trễ, rằng Dịch Triệt ở trước mặt mình, và Dịch Triệt ở trước mặt người khác, vốn là hai người hoàn toàn khác nhau.



Sau khi vô tình bị đánh vỡ tâm tư, nguyên nhân của rất nhiều chuyện, tựa hồ cũng dần lộ ra dấu vết. Hắn tại sao lại muốn thi vào trường này, tại sao lại muốn vào cùng ngành với mình, lập tức đều có câu trả lời.



Y thậm chí còn nhớ tới, trước đây không lâu khi y đang băn khoăn về việc thích một người, đã từng hỏi Dịch Triệt: “Em có người mình thích không?”



Sờ ngón út nho nhỏ mềm mềm, Hứa Đường Thành phát hiện, hóa ra có một số đề bài vừa xuất hiện lập tức đã được phán là không có cách giải. Bất kể y có suy nghĩ thế nào, hay muốn tìm phương án ra sao, cũng đã xác định sẽ không thể nào giải được.



Chuông di động lại vang lên, vẫn là cái tên đó, vẫn là thời điểm này.



Hứa Đường Thành ngồi yên lặng, không có nhận điện thoại.



Đề đã không có cách giải, thì không cần giải nữa.



Y nhìn màn hình tối dần rồi lại lần nữa sáng lên. Phần cố chấp vĩnh viễn không dừng lại kia khiến y thấy sợ, đứa em trai luôn thiên vị y, luôn sợ y chịu ủy khuất, trong nhất thời y không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.



Bây giờ y mới hiểu thế nào là vô lực, y ngay cả việc đánh giá khách quan tình cảm của mình, hay đi cân nhắc xác suất có thể ôm lấy hắn y cũng không dám. Y không dám đối mặt với hắn, càng không dám đối mặt với chính mình, phần đau lòng, thiên vị kia, rốt cuộc xuất phát từ cái gì, y cũng không dám đi truy cứu.



Bởi vì y biết, nếu như y chọn đi trên con đường này, thì với dáng vẻ chết cũng không sợ của người kia, bọn họ sẽ thật sự không còn đường lui.