Bạch Nhật Sự Cố
Chương 29 :
Ngày đăng: 10:11 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gọi mãi cho Hứa Đường Thành không được khiến Dịch Triệt không nhịn được nghĩ, có phải mình lo lắng quá mức rồi không. Sợ làm ảnh hưởng đến công việc của Hứa Đường Thành nên Dịch Triệt không có gọi lại nữa, chẳng qua thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ gửi tin nhắn tới, nhắc nhở y chú ý ăn cơm. Hứa Đường Thành có lúc thì trả lời rất nhanh, có lúc lâu lắm mới trả lời lại, nói với hắn y đã ăn cơm rồi, vừa nãy đang ngồi làm báo cáo với thầy nên không có chú ý tới điện thoại.
Về việc Hứa Đường Thành trả lời tin nhắn chậm Dịch Triệt không quá để ý. Hắn hiểu chuyện này vô cùng đơn giản, chẳng qua chính là, Hứa Đường Thành vì phải nghỉ bệnh mấy ngày nên bây giờ càng phải tranh thủ thời gian, hoàn thành hết những chuyện còn dang dở trước khi nghỉ đông. Đối với hắn mà nói, việc hắn có thể làm cho y chính là, trả lời lại tin nhắn của y: “Em có thể giúp gì được cho anh không?”
Thẳng tới một ngày, hai người bọn họ cùng nhau đi siêu thị, hắn mới biết, hóa ra đây là tránh né.
Cũng không biết tại sao, hai mươi tháng chạp rồi mà thời tiết bỗng nhiên tăng lên mấy độ. Trời ấm lên không ít, lại không có gió, Dịch Triệt cảm thấy thời tiết này vô cùng thích hợp để ra ngoài tản bộ. Thể chất Hứa Đường Thành vốn yếu, một tuần nay lại chỉ quanh quẩn trong phòng thí nghiệm, đối với thân thể quả thật không tốt. Suy tính kỹ càng, hắn thấy sắp tới giờ ăn cơm bèn đi tới phòng thí nghiệm chờ y.
Hắn đứng ở cửa, né đường nhìn của mấy người trong phòng, nhìn thấy Hứa Đường Thành đang ngồi ở một góc phòng, y đeo tai nghe, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt. Nam sinh bên cạnh đụng y, y vội vàng bỏ tai nghe xuống. Nam sinh kia chỉ màn hình của mình nói cái gì đó, Hứa Đường Thành liền nghiêng người cầm lấy con chuột của hắn.
“Bạn học này cậu tìm ai vậy?” Có nữ sinh vừa mới đi lấy nước trở về, thấy hắn tốt bụng hỏi.
Dịch Triệt nói ra tên Hứa Đường Thành, nữ sinh kia gật đầu một cái, thân thiết nói: “Để tôi gọi giúp cậu.”
Ánh mắt hắn đuổi theo bóng lưng nữ sinh, liền thấy Hứa Đường Thành đưa mắt sang nhìn mình. Hắn còn chưa kịp cười với y thì y đã đứng dậy dọn dẹp lại chỗ ngồi.
“Có chuyện gì hả?”