Bạch Nhật Sự Cố

Chương 33 :

Ngày đăng: 10:11 18/04/20


Thành phố C không quá lớn, chỉ là một thành phố nhỏ bình thường ở phương bắc, cũng chẳng có cảnh đẹp nổi tiếng nào, quả thật không có gì để chơi. Dịch Tuần mới đi chơi hai ngày đã cảm thấy chán, dứt khoát cắm rễ ở nhà Hứa Đường Thành, cứ tới trưa hoặc chiều sẽ qua rồi tối lại rời đi, có lúc sẽ mang tới thứ gì đó thú vị, khi thì mang đồ ăn, cũng không ngại người lạ.



Cũng may mà cậu không sợ người lạ, nên trong mấy ngày này ngày nào Hứa Đường Thành cũng được nhìn thấy Dịch Triệt.



Mặc dù trước mắt tình cảm giữa hai người bọn họ không được như trước, nhưng đối với Hứa Đường Thành như thế này đã tốt lắm rồi. Ít nhất không đến nỗi như trước đây, cả ngày không gặp được hắn, chỉ có thể âm thầm suy đoán tâm tư của hắn.



Không giống với Dịch Triệt thích im lặng, Dịch Tuần lại rất giỏi khoản giao tiếp với người khác. Dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng nói tới chủ đề gì cậu cũng có thể xen vào mấy câu, bầu không khí nhờ vậy chưa bao giờ rơi vào tình trạng lúng túng. Cậu biết hỏi thăm đủ chuyện, cũng biết ân cần hỏi han, lời dễ nghe cứ tuôn ra như suối, ngay cả Hứa Nhạc Lương với Chu Tuệ cũng bị dỗ tới cười tươi như hoa.



Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, mà Hứa Đường Thành đã có ảo giác, giống như từ đầu đến cuối Dịch Tuần đều cùng bọn họ ở một chỗ, chưa từng rời đi.



Nhưng có lúc, y ngồi trên sô pha, nghe thấy Dịch Tuần và Hứa Đường Hề đang tranh luận xem vị minh tinh nào đẹp trai hơn, khung cảnh bình thường ấm áp, lại khiến cho Hứa Đường Thành cảm thấy khó chịu vô cùng.



Bởi vì người sống ở nơi này rõ ràng là Dịch Triệt.



Mỗi lần suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, y cũng chỉ tiếp tục duy trì im lặng. Dịch Triệt bình thường đều ngồi bên cạnh Dịch Tuần xem TV, trong phòng khách có bốn người, lại mang đến cảm giác bị chia cắt thành thế giới của hai người.



Người lạ hời hợt, người quen nhiệt tình, hết thảy giống như bị đặt sai chỗ.



Hứa Đường Thành luôn không thể khống chế được suy nghĩ muốn nhìn Dịch Triệt, muốn tìm đề tài để nói chuyện với hắn, nhưng chỉ cần Dịch Triệt lỡ nhìn trúng y một cái, y lại giống như làm chuyện gì lén lút bị phát hiện vậy, ý chí chiến đấu hoàn toàn bị phủi sạch.



Advertisement / Quảng cáo



Thấy trái cây trên bàn không còn lại bao nhiêu, y đứng dậy, thở phào một cái rồi đi vào bếp. Dịch Triệt không biết khi nào đã theo y đi vào, ngay lúc y định rửa táo thì nói một tiếng “Để em”.



Nhìn bóng lưng khom người của Dịch Triệt, Hứa Đường Thành đột nhiên phát hiện, hóa ra có một số tình cảm không có cách nào khống chế. Đau lòng, muốn tới gần, đều là cách thể hiện tình cảm nguyên thủy nhất, y dù có cố kìm nén tới đâu cũng không qua được một ánh mắt, một cái bóng lưng của đối phương.



Chỉ mới trải qua một kỳ nghỉ ngắn ngủi, đối với y lại là gánh nặng không thể chịu nổi. Tựa hồ, trong thời gian y chưa ý thức được, đã dần dần tích lũy.



Hai người rửa táo xong, đang cho táo vào dĩa thì Dịch Triệt đột nhiên hỏi Hứa Đường Thành cái tiệm bán bánh bao lần trước y bảo ngon ở đâu.



“Em muốn đi mua hả?”



“Ừm,” Dịch Triệt cúi đầu, cầm trái táo lên nói, “Ngày mốt là Dịch Tuần đi rồi nên em muốn mua cho nó chút đồ ăn ngon.”




Hứa Đường Thành mới đầu cũng không đáp lại, không nói câu nào vòng qua người Dịch Tuần đi tới chậu nước rửa tay, khóe mắt liếc thấy đối phương còn đang nhìn mình, mới từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, coi như đáp lại.



“Bọn họ đang tranh cãi chuyện, sau khi ly dị, ai sẽ chọn đứa nhỏ nào.”



Người đang tỏ vẻ không thèm để ý đột nhiên giống như bị đâm một kim, thần kinh lập tức trở nên căng thẳng tột độ. Y loáng thoáng cảm thấy mấy lời kế tiếp sẽ không phải lời lẽ tốt đẹp gì, bởi vì liên quan đến Dịch Triệt, liên quan đến chuyện cũ của hắn, nên y mới muốn nghe tiếp.



Lần này Dịch Tuần lại không vội vàng nói như ban nãy, cậu ta dừng lại rất lâu, mới cười nhạo một tiếng: “Bọn họ đều muốn giành lấy anh em.”



Hứa Đường Thành không cách nào xem nhẹ thái độ coi thường trong lời nói của Dịch Tuần. Y rũ mắt xuống, vẩy hết nước trên tay xuống. Chờ sau khi lau khô tay xong, y quay người lại, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Dịch Tuần: “Tại sao?”



Advertisement / Quảng cáo



“Em cũng không biết,” Dịch Tuần nhún nhún vai, nhìn y, “Em vẫn không hiểu được, hồi đó rõ ràng em mới là đứa được thích hơn.”



Đại khái bởi vì nhớ lại chuyện không vui, giọng nói của Dịch Tuần không còn nhanh nhẹn như trước nữa, giọng cậu bắt đầu trầm xuống, hờ hững trong mắt làm Hứa Đường Thành nhìn thấy cũng phải sợ hãi.



Y trong lúc vô tình nắm chặt lấy khăn lông, ngay cả hô hấp cũng dần nhẹ đi.



“Không cần biết là tại sao, một đứa nhỏ khi nghe thấy ba mẹ ai cũng không cần mình, dĩ nhiên sẽ rất đau lòng. Có điều bây giờ đã không sao nữa rồi, em sống rất tốt, hơn nữa em vốn cũng muốn theo ba.”



Nói tới đây, Dịch Tuần cười lên: “Bởi vì em cảm thấy ba em rất ngầu, rõ ràng tiền trong nhà phần lớn đều do ông ấy kiếm, nhưng một chút tài sản cũng không cần. Anh em cũng ngầu lắm, vậy mà thật sự chọn mẹ em.”



Hứa Đường Thành sửng sốt, sau khi nghe rõ hàm ý trong lời nói của Dịch Tuần vẫn không dám tin vào lỗ tai mình.



“Là sao?”



Y vô cùng hy vọng lời nói tiếp theo của Dịch Tuần sẽ không giống như mình nghĩ, hy vọng Dịch Tuần biết tại sao Dịch Triệt lại chọn đi theo mẹ, biết rõ Dịch Triệt là nghĩ cho cậu. Nhưng mà thực tế luôn khiến người ta thất vọng, chuyện y không hề nghĩ tới, lại thật sự hoang đường chân thật mà tồn tại.



Mùi thơm của bánh thoang thoảng trong bếp, ngọt ngào, êm dịu, nhưng y lại ở trong mùi thơm này, nghe được một câu chuyện quá đỗi tàn nhẫn.



“Thì rõ quá mà, hồi đó mẹ em có tiền, ba em lại nghèo rớt mồng tơi, nên anh ấy mới chọn mẹ em. Cũng phải thôi, ai lại không muốn có cuộc sống tốt hơn chứ?”