Bạch Nhật Sự Cố

Chương 34 :

Ngày đăng: 10:11 18/04/20


Cái giọng điệu tha thứ này của Dịch Tuần, giống như đã nhìn thấu hết thảy, còn ra vẻ khoan dung với người đã đối xử tệ bạc với mình.



Hứa Đường Thành chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.



Y cố tiêu hóa những lời này, hồi lâu sau mới chống tay lên thớt, ngẩng đầu lên. Y bình tĩnh nhìn vào mắt Dịch Tuần, chậm rãi hỏi: “Em thật sự nghĩ như vậy?”



“Sao chứ?” Dịch Tuần nghe không rõ.



“Về nguyên nhân anh em chọn đi theo dì Hướng, em nghĩ là vì mẹ em có nhiều tiền sao?”



Mới vừa bình tĩnh lại một chút, nhưng khi lặp lại suy nghĩ này của Dịch Tuần, Hứa Đường Thành mới phát hiện mình bây giờ chỉ hô hấp thôi cũng thật khó khăn. Y vô ý thức cắn môi dưới, chỗ da nơi đó bị y cắn đến sắp nát.



“Nếu không thì còn vì cái gì nữa chứ?”



Nhân gian hoang đường, buồn nhiều hơn vui.



Hứa Đường Thành dù thế nào cũng không ngờ được, Dịch Triệt một lòng thương yêu em trai, em trai lại dùng suy nghĩ này để phỏng đoán về hắn. Giọng điệu đương nhiên trong lời nói của Dịch Tuần khiến cậu trở nên thật nhỏ nhen. Y có thể hiểu được hai anh em họ là bởi vì xa cách quá lâu, hiếm có cơ hội ở chung, nên mới không hiểu rõ đối phương, nhưng y không cách nào tha thứ sự hiểu lầm mang theo ác ý như thế này.



Hứa Đường Thành tức tới không nói nên lời, chỉ có thể siết chặt khăn lông trong tay.



Advertisement / Quảng cáo



Đúng là ai cũng muốn có cuộc sống tốt hơn. Nhưng ý nghĩa cuộc sống của Dịch Triệt là gì chứ? Một người mẹ cả ngày không cho mình được một vẻ mặt hiền hòa, hở giận là lại đem mình ra mắng mỏ, so với một người cha ôn hòa lễ độ, hắn sẽ vì tiền mà chọn đi theo mẹ mình ư?



“Tiếc là, ngay từ đầu ảnh đã chọn sai rồi.” Dịch Tuần không phát hiện Hứa Đường Thành đang tức giận, còn cố tình lắc đầu than thở, “Đúng là tuổi nhỏ, tầm nhìn hạn hẹp. Mặc dù hồi đầu em đi theo ba phải chịu khổ sở, nhưng bây giờ đã khác xưa rồi, trường mà em học, một năm học phí thôi cũng bằng tiền sinh hoạt mấy năm của anh em. Hơn nữa công ty của ba em đang dần phát triển ra nước ngoài, sắp tới lên cấp ba em sẽ đi du học, sau đó chắc cũng di dân.”



Hứa Đường Thành còn chưa từ trong những lời này hoàn hồn lại, y như chết lặng cúi đầu xuống, bởi vì hỗn loạn mà táy máy hết món này đến món khác để trên thớt. Y tới hôm nay mới biết, hóa ra mình có thể vô cảm như vậy khi nghe lời xét đoán của người khác.



Hứa Đường Hề ở ngoài kêu Dịch Tuần, Dịch Tuần đáp lại một tiếng, đang định đứng dậy rời đi. Trước khi đi, mẻ bánh quy thứ hai của Hứa Đường Thành vừa lúc ra lò, y bưng khay bánh ra, Dịch Tuần đi theo kế bên người y, với tay muốn lấy một cái.



“Em ăn bên cái mâm kia đi,” trong tay Hứa Đường Thành cầm khay bánh quy thơm phức, y hơi xoay người, tránh tay Dịch Tuần, “Bánh này mới nướng xong, ăn không ngon.”



Dịch Tuần dĩ nhiên không biết mẻ bánh mới nướng xong ăn có ngon hay không. Cậu ta nhìn y một cái, thờ ơ đi vòng qua, cầm lấy miếng bánh đã để đây được một lúc lâu.
Mấy lời kế tiếp đa số đều là nói đùa, Hứa Đường Thành cũng dần bình tĩnh lại, bởi vì nảy sinh ra cảm giác quý trọng, mà y cũng chầm chậm cong mắt cười như bình thường.



Thấy vẻ mặt y dần thả lỏng, Dịch Triệt cảm thấy cả người mình cũng thư thái theo.



Ngẩng đầu nhìn lướt qua, thấy bên bệ bếp đặt một hàng cà chua, Dịch Triệt mới nhớ ra ban nãy mình vào đây làm gì. Hắn đưa tay với lấy một trái, mở vòi nước.



Hứa Đường Thành nhìn thấy, động tác cứng đờ: “Em làm gì vậy?”



Advertisement / Quảng cáo



Dịch Triệt tuyệt đối không có chuyện chưa hỏi ý y mà đã cầm gì đó lên ăn.



“Dịch Tuần mới nói muốn xin anh trái cà chua ăn, nói là thực phẩm xanh, ăn rất ngon.”



Hứa Đường Thành nghe thấy, lửa giận khó lắm mới đè xuống được lại bắt đầu trồi lên, chính y cũng biết hôm nay mình nóng nảy, nhưng chưa kịp nghĩ đã thốt lên, “Nó không có tay à!”



Lúc nói ra câu này, giọng Hứa Đường Thành có chút lớn, cũng rất khó nghe, dọa Dịch Triệt sợ tới mức làm rơi cà chua trong tay xuống chậu nước, chật vật lăn đi lăn lại mấy vòng.



Dịch Triệt nhìn Hứa Đường Thành xa lạ trước mắt, chớp mắt không dám động đậy.



“Ừm…”



Hắn nhìn ra Hứa Đường Thành không muốn mình rửa trái cà chua này cho Dịch Tuần, vội vàng đóng vòi nước lại. Nhưng mà cà chua mới rửa được một nửa cũng không ổn lắm. Liếc thấy Hứa Đường Thành đang cúi đầu, hắn len lén thả cà chua lại vào chậu rửa tiếp.



Nhưng rửa rồi cũng không dám mang ra cho Dịch Tuần ăn.



Cầm trái cà chua trên tay không biết nên làm thế nào, Dịch Triệt nhìn Hứa Đường Thành, thò tay ra, nhỏ giọng hỏi: “Anh ăn không?”



Hứa Đường Thành quay đầu nhìn hắn, hồi lâu mới cầm lấy cắn một cái.



“Ăn.”