Bạch Nhật Sự Cố

Chương 4 :

Ngày đăng: 10:10 18/04/20


Vừa đến mùa đông, không khí ở phương bắc trở nên vô cùng hanh khô, có một sáng sớm lúc rửa mặt, Hứa Đường Thành thậm chí còn bị chảy máu mũi. Đây là bệnh cũ, căn bản vừa tới mùa này mũi của y lại như vậy. Y rút ra hai miếng khăn giấy chặn máu lại, ngửa đầu đi ra ngoài.



“Cậu sao vậy?” Thành Nhứ lúc này đang mang giày thấy trạng thái của y không đúng, lo lắng muốn đi qua xem thế nào, nhưng nửa đường lại không cẩn thận đạp trúng dây giày, người ngã chổng vó mang theo một trận tiếng động.



“Cẩn thận, cẩn thận.” Hứa Đường Thành liên thanh nói.



Thành Nhứ bị cận nặng nhưng hắn lại lấy lý do sợ mắt bị lồi mà cự tuyệt việc đeo kính liên tục trong khoảng thời gian dài, lúc nào không cần đeo tuyệt đối sẽ không đeo. Hứa Đường Thành cũng thật bội phục hắn, một ngày bị vấp tám trăm lần mà cũng chịu được.



“Không sao, do thời tiết khô nóng quá thôi.”



Thành Nhứ nói muốn tới công ty làm cái điều tra nghiên cứu, từ sáng sớm đã ôm cặp táp đi ra cửa. Hứa Đường Thành ném cho hắn cái bánh mì để hắn có cái ăn trên dọc đường.



Hôm nay có học trưởng đến tìm y nhờ y hướng dẫn giúp một sinh viên chưa tốt nghiệp đội xe trí tuệ nhân tạo, nói là người đàn em này đã hẹn hắn nhiều lần nhưng hắn đều có việc bận nên đành phải nhờ y hỗ trợ. Y thay xong quần áo chuẩn bị đi thì nhận được điện thoại của đàn em kia nói là hôm qua bọn họ ăn liên hoan, có thể vì vậy mà đau bụng nên giờ đang trong bệnh viện rồi, hỏi y xem có thể dời buổi hướng dẫn sang ngày khác được không.



Hứa Đường Thành thoải mái đồng ý; lại quan tâm hỏi han vài câu, sau khi xác nhận bọn họ không sao thì mới cúp máy.



Kế hoạch tạm thời bị hủy bỏ, Hứa Đường Thành trước đó còn vì một cái luận văn mà chịu đựng một tuần nên lúc này y chẳng muốn đi tới phòng thí nghiệm chút nào. Y vừa nghe nhạc vừa quét dọn một vòng ký túc xá, còn sẵn tiện cố định lại cái dây điện bị rơi xuống đất. Sau đó thấy không còn việc gì để làm nữa, suy nghĩ một chút, y dứt khoát mua vé xe về nhà.



Bởi vì hồi đầu cứ nghĩ sẽ ru rú trong trường hết hai ngày cho nên thứ sáu y đã đem xe cho người khác mượn.



Chu Tuệ thấy y về nhà mới ngạc nhiên hỏi, “Không phải con nói không về sao? Đã ăn cơm chưa?”



“Con ăn rồi, lúc đầu tưởng có việc, sau không cần làm nữa nên con về.”



Chu Tuệ mừng con trai trở về, cầm lấy đồ trong tay y: “Con lại mua gì đấy?”



“Máy tạo độ ẩm.”



Advertisement / Quảng cáo



Chu Tuệ vừa nghe thấy liền nhíu mày, Hứa Đường Thành tranh thủ giành nói trước: “Con biết nhà mình có rồi, này là để trong phòng ba mẹ, gần đây trời khô quá.”



Chu Tuệ trừng mắt với y, quở trách y lại tiêu tiền lung tung.



Hứa Đường Thành cười cười, thay dép đi trong nhà xong, nhìn thấy nhà vắng vẻ quá mới hỏi, “Ba với Đường Hề đâu rồi mẹ?”



“Mẹ bảo hai người đó sang nhà bà con rồi, mẹ vừa mới tổng vệ sinh xong, mùa này trong nhà bụi nhiều quá, hệ thống sưởi ấm vừa mới bật lên, đừng nói là hai người bọn họ, mẹ đây còn khó chịu.” Nói xong, Chu Tuệ mới cầm lấy áo khoác mà Hứa Đường Thành vừa cởi ra, vừa thấy cái tay áo đã ghét bỏ nói, “Ôi, con xem con này, tay áo bẩn hết rồi.”



“Sao vậy được?” Hứa Đường Thành rót cho mình cốc nước, “Cái áo này con mới giặt mà, mới mặc được có hai ngày.”



“Vậy lúc con giặt không có chà tay áo đúng không, chỗ ống tay với cổ áo nhất định phải lấy xà phòng chà qua một lần. Con cứ cho trực tiếp vào máy giặt làm sao mà sạch được, để lát nữa mẹ giặt lại cho.”



Hứa Đường Thành uống hết một cốc nước to để giải khát. Vừa nghe thấy tiếng máy giặt xoay, y bất đắc dĩ để tay lên vai Chu Tuệ, giật lấy cái áo khoác đang khiến bà chướng mắt, đẩy bà ngồi xuống ghế sô pha: “Được rồi mà, con về sẽ tự mình giặt, mẹ cứ ngồi nghỉ ngơi đi. Ngày mai là con phải đi rồi, giờ giặt làm sao kịp.”



“Con giặt không có sạch, để mẹ giặt sạch rồi sấy cho con, con ở trường bận rộn như vậy làm gì có thời gian mà giặt chứ…”
“Em…ăn cơm chưa?”



Có lẽ người cùng mèo ở chung với nhau lâu, sẽ giống nhau đi.



Hứa Đường Thành lên tiếng đổi chủ đề, bởi vì bỗng nhiên không đành lòng nhìn thiếu niên này cứ thế chìm dần trong đêm tối.



Hai người chỉ cách nhau có mấy bước chân, Dịch Triệt trừng mắt nhìn, hẳn là không hiểu sao y đột nhiên lại hỏi cái này.



“Chưa ăn có đúng không? Đi, anh mời em ăn cơm.”



Hứa Đường Thành thấy trong mắt Dịch Triệt có ánh sáng lóe lên, còn có chút chần chờ.



Advertisement / Quảng cáo



“Anh không phải nói muốn tới nhà cậu sao?”



“Dù sao cũng không có báo trước, giờ chúng ta đi ăn rồi anh qua đó cũng được.”



Thời điểm đó chỉ vừa mới có smartphone, bọn họ cũng không thể gọi đồ ăn qua app, chỉ có thể tìm đến vài quán ăn ngon trong trí nhớ. Hứa Đường Thành sợ Dịch Triệt không biết nên ăn chỗ nào, đành tự mình đề cử mấy quán mà mình thấy ngon, để Dịch Triệt chọn. Y là muốn mời Dịch Triệt ăn một bữa ngon, không ngờ tới Dịch Triệt lại nói: “Em muốn ăn mì.”



“Mì?”



“Gần đây có một tiệm mì, Vương Sư Phó.” Dịch Triệt giơ tay, chỉ về một hướng, “Ngay giao lộ thứ hai ở đằng trước, qua bên kia đường là tới.”



Hứa Đường Thành nhớ lại, hình như tiệm mì này là chỗ hồi đó y học cấp ba hay tới ăn.



“A, ra là tiệm mì đó, lâu rồi anh không có tới ăn, thì ra còn bán sao?”



Dịch Triệt gật nhẹ một cái, chăm chú nhìn y.



“Được,” Nghĩ tới tiệm mì cách đây cũng không tính là gần, Hứa Đường Thành liền đề nghị, “Anh không có lái xe về, chúng ta đón taxi đi thôi.”



Dịch Triệt lúc này đã đẩy xe đạp lại, hắn đi tới trước mặt Hứa Đường Thành, do dự một chút: “Cũng không xa lắm, hay là em chở anh đi?”



Mạch suy nghĩ của Hứa Đường Thành bỗng nhiên dừng lại, vì y kinh ngạc phát hiện, khóe miệng Dịch Triệt đang cong lên. Không rõ ràng lắm, nhưng thật sự là cong lên. Trong nháy mắt đó, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Hứa Đường Thành chính là, hóa ra muốn khiến người này vui vẻ lại dễ dàng như vậy.



“Được,” Y không nói bản thân thấy hơi lạnh, vô cùng dung túng mà đồng ý với đối phương. Tới khi nhìn thấy xe của hắn, Hứa Đường Thành mới cười lắc đầu: “Xe này của em không có yên sau mà.”



Dịch Triệt nói rất nhanh: “Có sườn xe.”



Hứa Đường Thành nhìn về phía trước, yên lặng. Cái sườn này rõ ràng là chéo.



Y ngẩng đầu, muốn khách quan nói với Dịch Triệt một câu là cái sườn xe này không ngồi được. Nhưng khi đối mặt với ánh mắt mong chờ của thiếu niên, y giống như thần xui quỷ khiến, cười nói một tiếng, “Được”.