Bạch Nhật Sự Cố

Chương 5 :

Ngày đăng: 10:10 18/04/20


Lúc ngồi trên xe Hứa Đường Thành vì sợ che mất tầm nhìn của Dịch Triệt mà cởi mũ xuống.



“Anh đừng lấy xuống, cứ đội đi,” Giọng nói của Dịch Triệt từ trên đỉnh đầu anh vang lên, “Lạnh, sẽ đông hết hai tai mất.”



“Không cần đâu,” Hai tay Hứa Đường Thành để vào hai bên túi áo khoác, cố gắng chống đỡ, hơi nhích về phía trước, “Để như thế em sẽ không thấy đường.”



“Em thấy mà.” Dịch Triệt nói rất nhanh. Dứt lời còn bổ sung thêm, “Anh không cao đến vậy đâu, đội cũng không cản tầm nhìn của em.”



Hứa Đường Thành vốn để tay vô túi áo chuẩn bị tinh thần xuất phát, sau khi nghe nói như vậy run lên một giây, mắt trợn lên quay đầu về sau nhìn Dịch Triệt. Dịch Triệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, một mặt mờ mịt nhìn y.



“Ý em là anh thấp?” Hứa Đường Thành chớp mắt, nghiêng đầu hỏi.



Dịch Triệt cuối cùng cũng hiểu tại sao Hứa Đường Thành trầm mặc, ở trong miệng âm thầm cắn đầu lưỡi mình một cái, tranh thủ thời gian lắc đầu, giải thích: “Không thấp, chiều cao bình thường.”



Chiều cao bình thường?



Chiều cao của y không đến một mét tám, đúng là không cao lắm thật, nhưng chỉ cần không đứng chung với người cao như Dịch Triệt thì y thấy chiều cao này của mình vẫn đủ dùng chán. Chiều cao bình thường là ý gì đây?



Hứa Đường Thành triệt để câm nín, chỉ còn có thể lườm Dịch Triệt lúc này đang trưng bộ mặt nghiêm túc kia ra mà nhìn y, dứt khoát đưa tay lên đội mũ.



Advertisement / Quảng cáo



Ừ không che thì không che, đội càng ấm.



“Đi thôi.” Hứa Đường Thành đưa ra chỉ thị.



Mũ bị đội lệch một bên. Dịch Triệt nhìn một lúc, lại nhìn Hứa Đường Thành ngồi phía trước, lén đưa hai đầu ngón tay ra chạm vào vành mũ để chỉnh lại cho đối phương. Chỉ là một động tác rất nhỏ, âm thầm, nhưng giống như lại có thể dễ dàng khiến khóe miệng hắn cong lên.



Ưu thế của người cao chính là cánh tay dài, chân cũng dài, Hứa Đường Thành ngồi phía trước Dịch Triệt, hiển nhiên không cần chen chúc. Dù là như vậy, mới ra khỏi đại viện thì Hứa Đường Thành đã hối hận rồi. Ngồi sườn xe là một chuyện vô cùng không thoải mái, mông bị cấn chưa nói, người còn liên tục trượt về phía sau, y chỉ có thể cố gắng vịn vào tay lái để cố định thân thể. Nhưng y lại sợ ảnh hưởng đến việc Dịch Triệt cầm lái, nên cũng không dám dồn hết trọng lượng lên tay lái. Trên đường đi, Hứa Đường Thành giống như vừa ứng phó với độ nghiêng của sườn xe lại vừa phải cố hết sức để giữ thăng bằng. Dịch Triệt ngược lại khá nhẹ nhàng, toàn bộ quá trình đều cong cong khóe miệng, lái xe vô cùng ổn định.



“Em xem tay em này, còn dám nói không lạnh?” Hứa Đường Thành nhìn không được nữa, nhíu mày, dùng tay trái của mình phủ lên bàn tay đã đỏ lên vì lạnh của Dịch Triệt.


*Hiệu ứng Tyndall: mang tên nhà bác học John Tyndall của Anh thế kỷ 19, là hiện tượng tán xạ ánh sáng thường thấy trong các hệ keo. Hiện tượng này dùng để phân biệt các môi trường đồng nhất vật lý- các hạt hòa tan hoàn toàn vào nhau- với các môi trường keo không đồng nhất về vật lý (Theo Wikipedia).



Dịch Triệt không hiểu lên tiếng hỏi: “Là như thế nào?”



“Trước kia mỗi lần đạp xe anh đều phải tạt ngang qua chỗ này một lần. Không biết mấy đứa bây giờ như thế nào, chắc là vì ở đây ít người, không khí lại trong lành, hồi đó anh thường hay gặp hai cặp tình nhân, một cặp ngồi ở hướng đông, một cặp ngồi ở hướng tây, giống như hẹn nhau chia cắt con đường này vậy.” Hứa Đường Thành nói, tự mình cười hai tiếng. “Anh cứ thế mỗi ngày đều chạy ngang qua chỗ này xem bọn họ show ân ái, có đôi khi là nam sinh cõng bạn gái phi nước đại, có khi đứng dưới cột đèn ôm nhau, nói chung mỗi ngày đều khác nhau. Sau này lúc gần thi tốt nghiệp anh không còn gặp bọn họ nữa, ngày cuối cùng nhìn thấy bọn họ, người con trai còn vui vẻ tới bắt chuyện với anh.”



Có lẽ vì đang đối mặt với người đang trải qua những năm tháng cuối cùng của thời cấp ba, nên Hứa Đường Thành có chút hoài cảm, đột nhiên nhớ lại chuyện đó. Dịch Triệt nghe y cười, khóe miệng cũng cong lên theo hỏi: “Người đó nói gì với anh?”



Advertisement / Quảng cáo



Hứa Đường Thành lên giọng, bắt chước giọng điệu của tên nhóc kia nói: “Người anh em! Thời gian dài như vậy vất vả cho anh rồi! Thi đại học cố lên!”



Dịch Triệt cười ra tiếng.



Hứa Đường Thành ngồi trước mặt nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên nhìn hắn.



“Sao vậy?” Dịch Triệt ngơ ngác.



“Không có gì, chỉ là cảm thấy muốn khiến em cười thật dễ dàng.”



Dịch Triệt cười cười, không nói gì. Kỳ thật hắn chỉ đang không ngừng miêu tả trong đầu bộ dáng lúc đó của Hứa Đường Thành, ngẫm lại sẽ cảm thấy, Hứa Đường Thành đạp xe qua con đường này, Hứa Đường Thành nhìn ngắm người ta mỗi ngày đều thân mật theo một kiểu, rồi Hứa Đường Thành đáp lại lời hỏi thăm của nam sinh kia, đều rất là đáng yêu.



Hứa Đường Thành không biết hắn cười cái gì, nhưng nhìn thấy hắn cười ngốc như vậy bản thân cũng muốn cười theo. Y xoay người lại, kéo mũ xuống che khuất nửa khuôn mặt.



Những ngày tháng cuối cùng của lớp mười hai, Dịch Triệt đều sẽ lê thân thể mệt mỏi chạy ngang qua con đường này. Có khi là vùn vụt lao qua, nghe tiếng gió xào xạc bên tai, có khi chỉ chạy thật chậm, men theo một con đường nhỏ khác. Bất luận là nhanh hay chậm, đều khiến hắn nghĩ tới người từng ngồi trong ngực hắn, người cùng hắn đi qua con đường này, Hứa Đường Thành.



Lại qua rất nhiều năm, có lần hắn nghe thấy người khác thốt lên một câu, “Ánh trăng đêm nay thật là đẹp”, bỗng nhiên xuất hiện trước mắt hắn, cũng là ánh trăng ngày hôm đó.



Đèn đường khi đó rất đẹp, ánh trăng cũng rất đẹp, giống như nhảy múa trên từng đầu ngón tay của Hứa Đường Thành, hòa với bóng đêm đong đầy trong mắt Dịch Triệt.



Mà lúc nhớ lại hồi ức đẹp đẽ đó, dù có đầy người phong tuyết cũng sẽ cảm thấy ấm áp, vị cũng là ngọt ngào.