Bạch Nhật Sự Cố

Chương 7 :

Ngày đăng: 10:10 18/04/20


Thành Nhứ đến nhà chơi giống như giúp Chu Tuệ tìm được chuyện để làm, Hứa Đường Thành nhìn điệu bộ của bà chỉ hận không thể trong ba ngày này nấu hết mấy món sở trường cho Thành Nhứ ăn, thậm chí trên bàn cơm Hứa Đường Thành còn bị bỏ rơi đến nỗi chỉ có thể cùng Hứa Đường Hề hai mặt nhìn nhau, nhìn mẹ mình đem hết mấy món ngon để trước mặt Thành Nhứ. Do sức khỏe Hứa Đường Hề không được tốt nên không đến nỗi bị xem nhẹ, vẫn được gắp cho mấy đũa đồ ăn ngon, Hứa Đường Thành lại không nhận được đãi ngộ tốt như vậy, đành phải ăn mấy món mà Chu Tuệ bỏ lại.



Vào buổi sáng cuối cùng trong chuỗi ngày nghỉ, Thành Nhứ rửa mặt xong mới đứng sờ bụng hỏi Hứa Đường Thành: “Mới có hơn hai ngày đã béo lên, này có phải không bình thường không?”



“Bình thường mà,” Hứa Đường Thành gật đầu, “Cậu hơn mười giờ còn ngồi gặm xương sườn có thể không béo lên sao?”



Thành Nhứ cười cười, có chút ngượng ngùng nói, “Tại dì làm đồ ăn ngon quá.”



“Vậy sau này cứ thường xuyên ghé chơi.” Hứa Đường Thành gấp lại tờ báo chính trị và kinh tế trong tay, cười đứng dậy, “Mẹ tôi thích cậu lắm, ba tôi cũng thế, hai người bọn họ thích người trẻ ngoan ngoãn biết nghe lời như thế này.”



Hứa Đường Thành và Thành Nhứ hồi còn ở khoa chính quy là bạn học, lại ở chung ký túc xá hơn nửa năm, y rất ít khi thấy Thành Nhứ hẹn bạn đi ra ngoài, cuộc sống mỗi ngày nếu không phải đi học thì cũng là nghiên cứu khoa học. Thành Nhứ cùng thầy hướng dẫn của hắn vô cùng trâu bò, là kiểu mà người bình thường nhìn vào sẽ phán một câu là tên này chắc chắn bị tẩu hỏa nhập ma. Hứa Đường Thành đi qua văn phòng hắn hai lần, mà cả hai lần đều nhìn thấy người thầy hướng dẫn kia của hắn tóc tai rối bời ngồi gõ bàn phím máy tính, Hứa Đường Thành một bên gắng sức cùng hắn khơi thông. Nhưng hắn là đối với chuyện của thế giới bên ngoài hoàn toàn không biết, chỉ cần chuyện anh nói với hắn không có liên quan tới nghiên cứu khoa học thì hắn kiểu gì cũng sẽ không hồi đáp lại anh, nhiều lắm chỉ liếc anh một chút, nói, “Tôi không rõ lắm”. Hình tượng của người thầy hướng dẫn kia thật sự lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Hứa Đường Thành, cho nên y rất sợ sẽ có một ngày Thành Nhứ kế thừa phong cách của sư phụ hắn, mặc dù thành tựu của người đó có đáng ngưỡng mộ thế nào đi chăng nữa thì cũng không khỏi khiến người ta có chút ưu thương.



Hôm nay cũng không có kế hoạch gì, Hứa Đường Thành liền thuận miệng hỏi Thành Nhứ, ngày nghỉ cuối cùng muốn làm gì. Thành Nhứ nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng phán cho một câu, không biết.



Câu trả lời này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Hứa Đường Thành, y đành phải lên tiếng đề nghị: “Vậy mình ra ngoài đi dạo chút đi.”



Nhờ có y nhắc nhở, Thành Nhứ mới nhớ tới: “À đúng rồi tôi muốn mua cái áo khoác.”



Hứa Đường Thành nghe thấy lời này thì bật cười: “Ở Bắc Kinh không thấy cậu đi mua, tới đây lại muốn đi dạo phố?”



Advertisement / Quảng cáo



“Bắc Kinh phiền chết được, muốn đi tới cửa hàng phải ngồi tàu điện ngầm, xe buýt cả nửa ngày, đến một chỗ để mua đồ cũng không đi nổi, chỗ nào cũng xa lắc xa lơ.”



Cũng đúng, đối với người bị say xe trầm trọng như Thành Nhứ thì mạng lưới giao thông chằng chịt ở thủ đô đúng là một loại giày vò, hoàn toàn có thể chiến thắng ý định muốn mua quần áo.



Thế là Hứa Đường Thành đành phải dẫn Thành Nhứ đi tới một cửa hàng quần áo tương đối lớn ở đây. Thành Nhứ đứng nhìn một đống áo lông do dự, Hứa Đường Thành ở bên cạnh gợi ý mới phát hiện hắn một chút chủ ý cũng không có, mặc cái nào lên cũng hỏi y: “Thấy tôi mặc cái này có được không?”



Hứa Đường Thành hỏi lại, Thành Nhứ đều trả lời một câu vạn năm không đổi: “Không biết nữa.”



Hứa Đường Thành kéo hắn tới trước gương: “Cậu nhìn đi, rồi coi cái áo này có hợp với cậu không. Cái này so với cái áo xám ban nãy cái nào đẹp hơn?”



Thành Nhứ nhìn chằm chằm cái gương cả nửa ngày, nhìn Hứa Đường Thành lắc đầu. Hứa Đường Thành bó tay, bắt đầu nghiêm túc phân tích cho hắn, cái nào chiều dài không hợp, cái nào mặc lên sáng da hơn…Thành Nhứ nghe tới hoang mang, lát sau hắn đẩy đẩy kính tỏ vẻ cầu xin: “Cậu đừng nói nữa, cứ mua đại cho tôi một cái đi, nha?”




Cô nhóc quay đầu, thấy nữ sinh kia nâng cằm, cười híp mắt nhìn mình, xem thần sắc thì không khác gì nam sinh tóc nâu kia, cô nhóc mới ngại ngại lấy tay sờ mũi.



“Chị là Triệu Vị Phàm.” Ngón tay nữ sinh gõ bàn một hồi, giống như là vui vẻ cực kỳ, “Thật không ngờ Dịch Triệt còn có một mặt dịu dàng biết quan tâm người khác như vậy.”



Tên tóc nâu làm bộ “Ọe” một tiếng, nhổ cây bút trong miệng ra ngoài.



Vào lúc cây bút còn chưa rơi xuống bàn thì Triệu Vị Phàm đã quay mặt đi, trở mặt nhanh hơn trở bánh tráng nói: “Không muốn đợi thì đi đi.”



Advertisement / Quảng cáo



Nam sinh đeo kính còn lại nhìn bọn họ một chút rồi giống như tập thành thói quen lại cúi đầu sửa bài thi.



“Không phải,” Hứa Đường Hề thấy bầu không khí ngày càng quỷ dị, liên tục khoát tay nói: “Bọn em chỉ là hàng xóm thôi.”



Nói tới đây Dịch Triệt đã quay trở lại, Triệu Vị Phàm sờ sờ tóc coi như không có việc gì cúi đầu chỉ bài cho nam sinh kia.



Dịch Triệt đưa trà bưởi pha mật ong cho Hứa Đường Hề, bảo cô nhóc ngồi ở đây tí cho ấm, mình đi ra ngoài một lát rồi sẽ lập tức trở lại, sau khi trở lại sẽ đưa cô nhóc về nhà.



Hứa Đường Hề cầm lấy ly thức uống ấm nóng, cố gắng ngước cổ lên nhìn Dịch Triệt gật đầu.



Trước khi quay người đi, Dịch Triệt lại nhìn mấy người đang ngồi trên bàn một chút, nói với Hứa Đường Hề: “Em đừng để ý tới tụi nó, tụi nó nói chuyện em cứ coi như không nghe thấy là được.”



Hứa Đường Hề bị một ngụm trà bưởi mới hút vào làm cho nghẹn họng, nghĩ thầm như vậy hình như không tốt lắm. Nhưng quay đầu nhìn lại thì Dịch Triệt đã đẩy cửa bước ra ngoài, vội vàng đi vào trong gió lạnh.



Tầm hai mươi phút sau, cánh cửa của tiệm trà sữa bị đẩy ra, trong tay Dịch Triệt có thêm cái túi lớn hoa văn hình sọc đứng. Hứa Đường Hề không biết nên làm thế nào, cảm thấy mình đã làm phiền Dịch Triệt, đến khi Dịch Triệt lấy cái áo khoác ra cô nhóc vẫn còn đang úp úp mở mở nói không ra lời. Nam sinh tóc nâu ngồi một bên ầm ĩ không ngừng, Dịch Triệt quát cho một câu “Câm miệng” rồi đi tới quầy hàng lấy kéo cắt cái mác áo ra.



“Là vậy đó, Dịch Triệt ca ca mua áo lông cho em, sau đó còn đón xe đưa em về tới tận nhà, nhưng mà hôm đó em không có nói cho anh biết.” Hứa Đường Hề mở to mắt nhìn trần nhà, nghĩ một hồi lại nói, “Hay là chúng ta mời Dịch Triệt ca ca ăn bữa cơm đi, coi như dùng phương thức khác để cảm ơn ảnh.”



Hứa Đường Thành cũng không có trả lời ngay, y quay người lại, nhìn cái áo sơ mi trước mặt tới xuất thần. Sửng sốt một hồi, y mới gấp áo lại làm hai, bẻ tay áo qua một bên, lại cẩn thận vén hai bên mép áo lại.



Sau khi xếp xong áo sơ mi, y mới nói: “Để anh nghĩ lại đã.”