Bạch Nhật Sự Cố
Chương 8 :
Ngày đăng: 10:10 18/04/20
Lúc trả lời Hứa Đường Hề thì mặt không gợn sóng nhưng nội tâm y nào có được bình tĩnh như thế. Hứa Đường Hề mắc bệnh suyễn, một khi bị cảm mạo sẽ diễn biến phức tạp hơn người thường rất là nhiều, thậm chí khi Hứa Đường Hề còn nhỏ có một lần bị cảm nặng đến nỗi phải đưa vào phòng bệnh đặc biệt, đây cũng là lý do khiến người nhà chăm sóc cô nhóc từng li từng tí. Y lại nhìn cái áo lông mình mới mua về còn đặt trong túi, không biết có nên nói một câu trùng hợp hay không, y cảm thấy may mắn vì mình đã mua cho Dịch Triệt cái áo lông này.
Không cần biết là ngày lễ lớn hay nhỏ, Nhất Trung luôn chọn ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ làm ngày bắt đầu đi học lại, cho nên các học sinh phải tranh thủ tới trường trước giờ tự học buổi tối. Hứa Đường Thành lần này không có lái xe về, Hứa Đường Hề ngược lại còn vui hơn, cô nhóc hẹn bạn cùng nhau tới trường, từ sớm đã đi ra khỏi nhà.
Chu Tuệ nhìn bóng lưng Hứa Đường Hề mà lắc đầu, nói với Hứa Đường Thành, “Con không đưa nó đi được nó còn thích hơn, mẹ đã nói không biết bao nhiêu lần là đi đường phải cẩn thận mà cứ không bao giờ chịu nhớ.”
Ba Hứa ở bên cạnh dịu dàng khuyên nhủ: “Aizz làm gì mà khoa trương như vậy chứ, với sức khỏe của con nó nhảy vài bước cũng không có vấn đề gì.”
“Sao mà không có vấn đề gì, bác sĩ đã nói…”
“Bác sĩ nói không thể vận động mạnh, còn phải thường xuyên để ý tình trạng cơ thể,” Hứa Nhạc Lương nói tiếp, “Nhưng mà cho dù vậy em cũng không thể nào suốt ngày không cho nó vận động được, hơn nữa con nít bị kìm nén quá cũng không tốt, vận động với cường độ thích hợp đối với cơ thể cũng tốt mà.”
Chu Tuệ giống như vô cùng cẩn thận, đối với con gái luôn là hết mực bảo hộ, chỉ hận không thể cả ngày để con gái trong lòng bàn tay mà nâng niu che chở, Hứa Nhạc Lương lại không cảm thấy thế, cho rằng bà như này là lo lắng quá mức. Mặc dù đều lo lắng cho con nhưng hai người vẫn luôn vì chuyện của Hứa Đường Hề mà bao nhiêu năm không ngừng đấu võ mồm.
“Tôi cứ thích quản đấy, vậy anh đừng bắt tôi quản nữa, sau này có đau chân cũng đừng nói với tôi.”
“Ôi, em rõ ràng không nói lý, chuyện sao lại chuyển lên người anh rồi…”
Thành Nhứ vừa mới lột một quả cam, cầm trong tay không biết nên đưa cho ai. Hứa Đường Thành đi qua cầm lấy một nửa, biểu cảm nghiêm túc nhìn Thành Nhứ, nói cho hắn biết là chuyện này rất bình thường, không cần để ý làm gì.
Y liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, 6 giờ 20 phút, bèn xách túi áo lông lên mở cửa đi ra ngoài.
Dịch Triệt lục lọi hết mọi ngóc ngách trong nhà tìm chìa khóa, đang rối hết cả lên thì nghe thấy phía sau vang lên giọng nói: “Lại không tìm được à?”
Quay đầu lại thì nhìn thấy Hứa Đường Thành đang đứng dựa vào cửa nhà. Đèn trong hành lang không sáng lắm, một nửa người Hứa Đường Thành còn bị chìm vào trong bóng tối.
“Đường Thành ca.” Hắn lên tiếng.
Hứa Đường Thành gật gật đầu: “Em không thể để chìa khóa cố định ở một chỗ sao?”
Advertisement / Quảng cáo
Dịch Triệt giật giật môi, không biết nên nói gì, hắn thật sự không có thói quen này, cũng không phải cố ý để lung tung, chỉ là không biết vào lúc nào mình đã tiện tay ném nó vào chỗ nào đó, rồi lại giống như ký ức bị mất đi có chọn lọc, hắn hoàn toàn không hề có ấn tượng mình đã quăng chìa khóa ở đâu.
“Anh vào nhà được chứ?”
Dịch Triệt gật gật đầu.
Hình dáng tổng thể của phòng khách cùng với những gì Hứa Đường Thành đứng ở cửa nhìn thấy hoàn toàn ăn khớp, quần áo của phụ nữ để tán loạn khắp sô pha, giày cao gót thì đông một chiếc tây một chiếc, không hề có bóng dáng của cây xanh, cũng không có máy tạo độ ẩm, thậm chí ngay cả đồng hồ treo tường cũng không biết là chết máy bao lâu rồi.
Hứa Đường Thành lại chuyển mắt nhìn sang hướng khác, thấy trên bàn ăn vương vãi thức ăn còn có một thùng mì tôm đặt ở đó.
Hứa Đường Thành đột nhiên đến làm Dịch Triệt không biết phải làm sao, hắn cũng bởi vì cái nhà lộn xộn này mà trong lòng nảy sinh một chút cảm giác xấu hổ. Hắn hết lần này đến lần khác đều đem cái mặt xấu xí nhất của mình bày ra trước mặt Hứa Đường Thành. Hắn nhanh chóng gom hết quần áo trên sô pha rồi đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, cảm thấy mặt bắt đầu nóng lên.
“Đường Thành ca,” hắn có chút mất tự nhiên chỉ ghế sô pha, “Anh ngồi đi.”
Hứa Đường Thành nhìn thần sắc có chút tránh né của hắn, cười cười, để cái túi trong tay xuống đất: “Không cần đâu, để anh tìm chìa khóa phụ em.”
11 giờ rưỡi, hẳn là chưa ngủ đi.
Hắn mở khóa điện thoại, vào phần gửi tin nhắn.
“Trước cửa nhà em có treo cái móc khóa, là Đường Hề cho em hả?”
Hắn cầm điện thoại, dùng ngón tay xoay qua xoay lại mấy lượt.
Nhưng trả lời lại hắn không phải là một tin nhắn mà là tiếng chuông điện thoại còn chưa tính là quen thuộc, đèn tín hiệu báo có cuộc gọi sáng nhấp nháy.
“Giờ này mới về tới?”
Điện thoại kết nối, Hứa Đường Thành mở miệng trước.
Advertisement / Quảng cáo
“Ừm, anh chưa ngủ sao?”
Hứa Đường Thành nói vừa định chuẩn bị đi ngủ, hỏi hắn cái móc khóa đó có đẹp không.
“Đẹp, là Đường Hề cho em hả?”
Hứa Đường Thành mới nói: “Anh cho.”
“Anh?” Dịch Triệt không dám tin tưởng nhìn món đồ trong tay.
Hứa Đường Thành ở đầu dây bên kia cười: “Sao vậy, anh cho không được?”
“Em không có ý đó,” Dịch Triệt dùng tay đụng đụng mái tóc đỏ của bé gái, “Có chút…nữ tính.”
“Ừ, anh cũng thấy vậy, chỉ là tìm trong nhà nửa ngày cũng không thấy cái nào, cái này hình như Đường Hề mới mua không lâu, em dùng chắc cũng hợp, ít nhất buộc cái chìa khóa vào sau này tìm cũng dễ.” Hứa Đường Thành đại khái cảm thấy Dịch Triệt cầm cái móc khóa này nhìn sẽ rất buồn cười, nên vừa nói chuyện vừa cười, “Thật ra cũng đáng yêu mà, rất đẹp, nếu người khác có hỏi thì em cứ nói là bạn gái em tặng.”
Nếu như mấy chữ “Yêu đương” hồi tối Triệu Vị Phàm nói làm hắn ngẩn cả người thì một câu “Bạn gái” này của Hứa Đường Thành, chính là triệt để khiến hắn hoa mắt ù tai.
Hắn cố gắng hồi thần lại, mới miễn cưỡng nghe được câu tiếp theo của Hứa Đường Thành.
“Em có biết đó là nhân vật trong phim hoạt hình nào không?”
Dịch Triệt lắc đầu, lại nhìn hành lang trống không bổ sung thêm một câu: “Em không biết.”
“Là phim The Powerpuff Girls.” Tâm tình Hứa Đường Thành hẳn là rất tốt, còn giới thiệu kỹ càng cho hắn, “Cái của em gọi là Blossom, có cái gọi là Bubbles, còn có cái xanh lá nữa, mà anh quên tên rồi, lúc trước bị Đường Hề bắt coi chung…”
Âm thanh truyền qua điện thoại có thể khiến người ta cảm thấy dễ nghe hơn rất nhiều, cho dù nhiều năm về sau, Dịch Triệt học được thông tin, biết rằng tín hiệu sau khi truyền đi sẽ phải trải qua điều chỉnh, đổi tần số, lọc sóng, tách giọng các kiểu, có thể sẽ phát sinh sai lệch, nhưng mà dù vậy Dịch Triệt vẫn một mực tin tưởng nhận định của mình.
Đại khái là bởi vì, khoa học khiến người ta phải suy nghĩ bằng lý trí, còn tình cảm là thứ người ta không muốn dùng đến lý trí mà kiên trì chấp niệm.
Hắn nắm chặt cái nhân vật The Powerpuff Girls trong tay, lưng dựa vào cánh cửa. Đèn trong hành lang khá tối, lại trong lúc hắn nói chuyện sáng lên, sáng rồi lại tối. Ở giữa một mảng tranh tối tranh sáng này khiến hắn nhớ ra, từ lúc bắt đầu cuộc điện thoại hắn còn chưa có gọi một tiếng “Đường Thành ca.”