Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương
Chương 23 :
Ngày đăng: 21:05 21/04/20
Nghiêm Cẩn cười hi hi, dùng lưng huých huých Mai Khôi: “Đi thôi!”. Cậu vừa nhún hai chân, nhảy lên tường đá trên phố, mượn lực đẩy, lại nhảy lên đỉnh của một tòa nhà thấp tầng bên cạnh. Mai Khôi cảm thấy mình giống như siêu nhân bay lên giữa không trung vậy, kinh ngạc kêu “oa” một tiếng, vừa sợ hãi vừa hưng phấn, vừa không kìm được cúi đầu xuống nhìn, lại vừa sợ đến mức ôm thật chặt lấy Nghiêm Cẩn.
Trong lòng Tiểu Ma Vương dương dương tự đắc, càng gắng sức hơn, nhảy lên trên nóc nhà nhanh như bay, trấn nhỏ này nhà cao không nhiều, kiến trúc thấp hai ba tầng vừa khéo để Tiểu Ma Vương phát huy, vừa có thể khiến Con Rùa Nhỏ vui vẻ, vừa không khiến cô bé sợ vỡ gan. Quả nhiên Mai Khôi cả đoạn đường bay rất vui vẻ, không ngừng cười thích thú.
Chẳng mấy chốc đã đến địa điểm Mai Khôi nói, đó là một nhà trọ nhỏ, tòa nhà cũ kỹ ba tầng, bên trên treo biển quảng cáo, viết hai chữ nhà trọ. Nghiêm Cẩn cõng Mai Khôi dừng lại trên nóc ngôi nhà bên cạnh nhà trọ, hơi nheo mắt lại cẩn thận đánh giá xung quanh, nhìn thấy một camera mini ở hiên nhà bên đường đối diện với nhà trọ.
Nghiêm Cẩn hỏi Mai Khôi: “Em muốn nhìn bên trong, hay là đến bên dưới kia?”. Mai Khôi ngẫm nghĩ: “Vẫn là ở dưới sẽ thấy rõ ràng hơn một chút”.
Nghiêm Cẩn nhìn chăm chú và phương vị của camera, rất nhanh chóng camera nổ “bụp” một tiếng bốc khói trắng, hỏng luôn. Nghiêm Cẩn xác nhận xung quanh không còn thiết bị theo dõi nào nữa, liền cõng cô bé nhảy đến trước cửa nhà trọ. Lúc này trên đường không có người qua lại, yên ắng tĩnh mịch, Nghiêm Cẩn bảo vệ Mai Khôi, nhìn dáng vẻ trầm lắng tập trung tinh thần của cô bé.
“Em tìm thấy bà ấy rồi.” Mai Khôi đột nhiên nhỏ tiếng nói, Nghiêm Cẩn gật gật đầu, Mai Khôi lại nói, mọi người ở gần đây, chỉ mỗi trong đầu bà ấy mới có hình dáng của mẹ em, bà ấy nhận ra mẹ em”.
“Vậy trong ý thức của bà ấy, mẹ em đang làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ là những hình ảnh rất rời rạc, nhìn không ra.” Mai Khôi đang trả lời, đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn Nghiêm Cẩn một cái: “Vì sao không nhìn thấy nữa rồi?”.
“Cái gì?” Nghiêm Cẩn sững lại, lòng biết có chuyện lạ. Cậu ôm Mai Khôi lướt sang bên cạnh, trốn vào sau tường bên cạnh nhà trọ, qua một lúc, cửa nhà trọ mở, một bà lão đi ra ngoài. Bà ấy nhìn ngó một vòng, lại nhìn đến vị trí của chiếc camera đối diện kia, sau đó nhỏ tiếng gọi: “Là ai, mau ra đây”.
Mai Khôi có chút sợ hãi, rụt lại phía sau, người này có thể phát giác được cô bé nhìn lén, đây là chuyện từ trước đến nay chưa từng xảy ra. Nghiêm Cẩn ôm lấy cô bé, nói với cô bé ở trong đầu: “Đừng sợ, có anh đây rồi, anh sẽ bảo vệ em”.
Mới sáng sớm Tiểu Tiểu phát hiện ra không thấy Mai Khôi đâu, liền vội vàng chạy đến phòng con trai, và thấy hai đứa trẻ đầu kề đầu, tay nắm tay ngủ rất say. Nghiêm Lạc tối qua nhận được điện thoại báo cáo của bà xã đại nhân, biết con trai quậy đến tung trời, thế là cả đêm lái xe đến, sáng sớm tới nơi cũng đúng lúc nhìn thấy được tình cảnh hai đứa trẻ hòa hợp như lúc đầu thế này. Hai người nhìn nhau một cái, chỉ cảm thấy bất lực chẳng biết làm thế nào.
Trấn này không lớn, nhưng địa chỉ trên chứng minh thư của mẹ Mai Khôi – Liêu Tầm Âm lại rất khó tìm, Nghiêm Lạc lái xe đưa bọn họ lòng vòng nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được đúng địa chỉ, nhìn thấy lại là căn phòng cũ bỏ hoang rõ ràng là rất lâu rồi không có người ở. Cầm chứng minh thư của Liễu Tầm Âm đi đến đồn công an kiểm tra tư liệu hộ tịch, họ lại chẳng điều tra ra được gì. Không có đăng ký thân nhân, không có ghi chép di chuyển, giống như là một con người bị bốc hơi vào không khí vậy.
Mai Khôi khó giấu được nỗi thất vọng, lời của bà lão hôm qua dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, lẽ nào cô bé thật sự không tìm thấy mẹ nữa sao? Cô bé có nên tìm mẹ nữa không đây? Suốt cả quãng đường hôm nay, cô bé cũng tìm kiếm tin tức trong đầu mọi người, nhưng chẳng có người nào biết Liễu Tầm Âm. Xem ra, bà lão đó là người duy nhất biết sự việc rồi.
Nghiêm Cẩn biết trong lòng Mai Khôi không vui, cả đoạn đường cậu nắm chặt tay cô bé, cổ vũ và động viên. Lúc này Nghiêm Lạc lái xe qua căn nhà trọ nhỏ đó, hai đứa trẻ bất giác hướng nhìn về phía căn nhà trọ, Mai Khôi kinh hãi kêu lên thất thanh, Tiểu Tiểu quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”.
“Là hỏa hoạn, mẹ ơi có hỏa hoạn, căn nhà đó bị thiêu đen thui”, Nghiêm Cẩn vội vàng giải vây: “Con Rùa Nhỏ đừng sợ, chỉ là hỏa hoạn nhỏ thôi”.
Tiểu Tiểu nhanh chóng nắm lấy cơ hội dạy bảo bọn trẻ: “Cho nên bình thường không được nghịch lửa bừa bãi, đã biết chưa? Hỏa hoạn sẽ làm người ta bị thương”.
“Vâng, vâng, biết rồi, không nghịch lửa.” Nghiêm Cẩn ngoan đến mức không thể ngoan hơn, Mai Khôi quay đầu nhìn căn nhà từ từ mất hút không còn bóng dáng phía sau xe, rồi bật khóc thành tiếng, cô bé dùng ý niệm nói cho Nghiêm Cẩn: “Anh ơi, bà lão tối qua chết rồi”. Cô bé khóc lớn oa oa, khiến cho hai người lớn giật thót mình, Nghiêm Cẩn cuống quýt ôm cô bé vào lòng lớn tiếng an ủi: “Bảo em đừng xem nhiều phim hoạt hình rồi mà, vụ hỏa hoạn này không giống như vậy đâu, không sao, không sao, trong phim hoạt hình đều là giả đó”.
“Anh ơi, có phải là tối qua chúng ta đi tìm bà ấy, làm hại bà ấy rồi không?” Mai Khôi có ngốc hơn nữa cũng cảm thấy không thể trùng hợp như vậy được. Bà lão đó một mực nói không an toàn, bảo bọn chúng mau rời đi.
Nghiêm Cẩn không biết nên trả lời thế nào, chỉ ôm chặt lấy Con Rùa Nhỏ, trong lòng thầm hạ quyết tâm nhất định phải bảo vệ tốt cho cô bé.