Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Chương 24 :

Ngày đăng: 21:05 21/04/20


Chuyến du lịch ở trấn S cũng không được coi là thuận lợi, bởi Mai Khôi cứ luôn buồn bã không vui. Thế là Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu chỉ để hai đứa trẻ ở lại trấn S chơi ba ngày, đi thăm di tích trấn cổ trong núi, ngắm phong cảnh trang trại, sau đó lái xe đến hai thành phố bên cạnh chơi một vòng, cuối cùng về nhà. Chuyến đi trong vòng hai mươi ngày, Mai Khôi mới dần nở được nụ cười.



Lúc sắp hết kỳ nghỉ hè, Mai Khánh Hải đến Nghiêm gia đón Mai Khôi về, anh ta gần như đã bỏ được tâm lý buồn bã, dự định mang đến cho con gái một cuộc sống thật tốt. Triệu Huệ Trung vẫn dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, nhưng mấy năm nay trong bụng cô ta chẳng có động tĩnh gì, lại ngại bởi áp lực của Nghiêm gia, nên cũng không gây ra chuyện gì cả.



Sau khi khai giảng, bọn trẻ quay lại trường học như bình thường. Tất Mặc Ngôn giờ cũng trở thành học sinh của trường Nhã Mã rồi, và hiển nhiên là ở cùng ký túc xá với Nghiêm Cẩn. Cậu nói rằng hai anh em ở cùng nhau chăm sóc cho nhau, nhưng phụ huynh của hai bên đều cho rằng, hai đứa đừng dỡ tòa nhà ký túc xá ra là tốt rồi. Mặc Ngôn bình thản thong dong: “Chuyện dỡ nhà đó tuyệt đối sẽ không phải là con làm”.



Nghiêm Cẩn nhảy lên kêu la: “Nếu như anh đây động thủ, anh đây sẽ mang họ của chú”.



Hai người làm bố đứng bên cạnh xem náo nhiệt lập tức đều buông lời, Nghiêm Lạc nói: “Rất tốt”; Tất Mặc Kỳ bảo: “Vậy không được. Con trai, đừng lúc nào cũng chọc tức anh con, nếu anh con thật sự tức giận thì nhà chúng ta không lo liệu nổi đâu”.



Hai anh em nhìn nhau một cái, rồi mỗi người hừ một tiếng. Hai đứa nhóc này cũng chẳng biết tại sao, trời sinh đã là đối thủ. Mặc Ngôn đối với ai cũng đều hòa thuận vui vẻ, chỉ có với Nghiêm Cẩn là không nhịn được khiêu khích, với tính cách nóng nảy của Nghiêm Cẩn, vậy đương nhiên là chạm vào cái sẽ nổ, hai anh em lớn bao nhiêu tuổi tức là đối đầu với nhau từng đấy năm, điều này thật sự khiến cho phụ huynh hai bên đau đầu.



May mà hai thằng nhóc này đều theo chủ nghĩa chết vì sĩ diện, cứ coi như có không hợp nhau hơn nữa, ở trường học trước mặt người khác vẫn giả vờ dáng vẻ đạo mạo nghiêm trang, cho nên không có họa lớn, loạn nhỏ thì không đếm xuể, cũng coi như hòa thuận làm bạn học mấy năm rồi. Ở một bên khác, Mai Khôi cũng ở trong trường học nội trú tiếp tục lên lớp, thành tích không tốt cũng chẳng xấu, ở trong trường học tuyệt nhiên không gây ra sự chú ý, cứ yên tĩnh như thế trở thành học sinh trung học cơ sở.



Lễ khai giảng năm thứ hai trung học cơ sở[1] hôm đó, theo lệ thường vẫn là anh trai Nghiêm Cẩn và mẹ Tiểu Tiểu của cô bé lái xe đưa cô bé đến trường học đăng ký. Nghiêm Cẩn giúp cô bé cầm túi hành lý nhỏ xuống xe, nhân tiện lườm cậu học sinh đang cười với Mai Khôi một cái. Mai Khôi khẽ gật đầu biểu thị ý xin lỗi với cậu bạn kia, nói với Nghiêm Cẩn: “Đó là bạn cùng lớp của em”.



[1] Tương đương với lớp Tám ở Việt Nam.



“Bạn cùng lớp thì sao, cười chẳng có ý tốt gì như vậy”, Nghiêm Cẩn rất tức giận, cảnh cáo cô bé: “Anh nói với em này, em không được có bạn trai sớm biết chưa, em ngốc nghếch, làm sao phân biệt được người tốt kẻ xấu, thích hợp hay không thích hợp, đợi em lớn rồi, anh sẽ giúp em chọn người tốt, bây giờ những đứa linh tinh vớ vẩn này, em cũng đừng để ý đến”.



%http://www.luv-ebook.com



“Ờ.” Mai Khôi nghe lời theo thói quen, thực ra cũng chẳng có gì phản bác, mẹ Tiểu Tiểu cũng nói muốn giúp cô bé kiểm tra, bản thân cô bé không muốn có bạn trai, nhưng bây giờ cũng chưa cần phải giải thích với bọn họ.




Nghiêm Lạc đang xem văn kiện, ngẩng đầu lên nhìn thấy con trai xuất hiện trong chớp mắt, nói: “Chẳng phải đã bảo với con, ở trong thế giới này, có thể dùng phương tiện giao thông của người bình thường thì đừng có bừa bãi sử dụng năng lực rồi sao”.



Nghiêm Cẩn chẳng buồn để ý đến việc nói lý với bố nữa, xông đến như một mũi tên: “Bố, trường học của Con Rùa Nhỏ bị bọn xấu bắt cóc! Đối phương có rất nhiều người, đều có vũ trang, chúng ta phải lập tức đi cứu em ấy!”.



Nghiêm Lạc sắc mặt bình thản: “Con làm sao biết được chuyện ấy?”.



“Đừng nói điều này vội, sự việc gấp gáp, tin tức tuyệt đối là chính xác, bố, giúp con đi.”



Nghiêm Lạc lập tức đứng dậy, đưa Nghiêm Cẩn đến phòng giám sát, Ray mười đầu ngón tay nhanh như bay, nói rất nhanh: “Không có ghi chép báo cáo bên phía cảnh sát”. Đồng nghiệp ở một bên khác cũng lần lượt gọi điện thoại cho Cục Cảnh sát và Cục An ninh: “Không nhận được tin tức bắt cóc con tin đòi yêu cầu trao đổi”.



Nghiêm Lạc cau mày lại, Nghiêm Cẩn vội vàng nói: “Tra tín hiệu liên lạc không dây, thông tin trong trường học của Con Rùa Nhỏ bị làm nhiễu rồi, bọn họ dùng loại mấy làm nhiễu tín hiệu gắn trên xe, trạm gốc bên đó chắc chắn có phản ứng”.



Ray đánh chữ trên bàn phím, rất nhanh đã nói: “Đúng rồi, có máy làm nhiễu. Nhưng chúng tôi không biết tình hình ở đó, sắp đặt bố trí thế nào? Boss, phái hai tổ trinh sát điều tra đi trước không? Chuyện này là chuyện công hay chuyện tư?”. Chuyện công thì lập tức báo cảnh sát, phối hợp cùng phía cảnh sát hành động, chuyện tư thì tự mình giải quyết, xong rồi lại cho phía chính quyền lộ diện thu dọn.



Nhưng Nghiêm Lạc không trả lời câu hỏi của Ray, mà hỏi con trai: “Đã có thiết bị làm nhiễu thông tin, vậy tin tức của con từ đâu mà ra?”.



Nghiêm Cẩn trong chốc lát tắc nghẹn, đúng rồi, cậu quá sốt ruột, cứ coi như cậu nói Con Rùa Nhỏ lén lút gọi điện đến, sau đó điện thoại gián đoạn, cho nên cậu biết có thiết bị làm nhiễu, nhưng cậu khẳng định quá chắc chắn, cậu lại chẳng hoài nghi chút nào đến việc có thể điện thoại bị cướp bị phá, hơn nữa, cậu còn nói ra là loại máy làm nhiễu tín hiệu gắn trên xe.



Nhịp tim đập dữ dội, Nghiêm Cẩn nhìn vào mắt Nghiêm Lạc, bố cậu không phải là người khác, cậu biết lần này lấp liếm không nổi rồi.



“Bố, con có vài lời rất quan trọng, muốn nói chuyện riêng với bố.”