Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương
Chương 65 :
Ngày đăng: 21:05 21/04/20
Sự mất tích của Mai Khôi đã khuấy động lên một cơn sóng lớn, sau khi nhận được tin, Nghiêm Lạc lập tức phái tất cả nhân lực có thể điều được đi tìm, phía cảnh sát cũng sẵn sàng đợi lệnh, phối hợp với một nhóm lớn cảnh lực, tiến hành quản lý chặt chẽ giao thông đường phố xung quanh, và kiểm tra tất cả xe cộ. Nghiêm Lạc đi đến hiện trường, Hạ Bồi cũng theo cùng, cậu ta tìm kiếm trong đầu óc của mỗi người có mặt ở hiện trường, thử tìm ra chút tin tức hữu dụng, nhưng đáng tiếc ngoại trừ nhìn thấy một chiếc xe tải màu trắng lái đến rất nhanh, Mai Khôi liền bị đánh ngã rồi đưa vào xe, Thẩm Phi bị súng bắn thuốc mê bắn ngã xuống đất, thì không thấy thứ gì khác nữa.
Sau khi hỏi rõ tình hình, Nghiêm Lạc giao hiện trường cho Cục trưởng Thôi và A Mặc, sau đó đưa Happy đi đến bệnh viện, sợ con trai đuổi đến bệnh viện trong lúc kích động sẽ gây ra chuyện gì đó. Đến nơi, anh bất ngờ phát hiện Nghiêm Cẩn rất bình tĩnh, ít nhất bề ngoài rất bình tĩnh, cậu không nổi giận bừa bãi, không lớn tiếng gào quát với bác sĩ y tá, không đập đồ đạc, cậu rất lý trí nghe bác sĩ nói về tình trạng của Thẩm Phi, mũi kim gây mê có tác dụng rất mạnh, đủ để đối phó với một con gấu chó lớn, cho nên trước mắt tình hình của Thẩm Phi rất tệ.
Nghiêm Cẩn nghe xong, mím chặt miệng không nói gì. Happy nói với cậu: “Thẩm Phi là cơ thể bất tử, vết thương có thể tự động hồi phục, nếu như đối phương dùng vũ khí khác thì sẽ chẳng có cách nào đối phó được với cậu ấy, nhưng mà hắn lại lựa chọn dùng súng bắn thuốc mê, xem ra bọn họ nắm rõ như lòng bàn tay tình hình bọn trẻ có siêu năng lực ở đây của chúng ta”.
Nghiêm Cẩn chẳng nói chẳng rằng quay người rời đi, Nghiêm Lạc thấy vậy nhanh chóng vỗ vai Happy, Happy hiểu ý: “Boss, yên tâm đi, chỗ này giao cho tôi”.
Nghiêm Lạc khẽ gật đầu, đuổi theo Nghiêm Cẩn, kéo cậu lên xe, dặn dò thuộc hạ: “Quay về công ty”. Chiếc xe nhanh chóng chạy về cao ốc Đế Cảnh, Nghiêm Lạc vỗ vào bàn tay đang đặt trên đầu gối của Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn vẫn không nói gì, giống như một người gỗ vậy, ngồi im bất động ở đó.
Vào công ty, Nghiêm Cẩn trực tiếp đi về phòng làm việc, đờ đẫn ngồi lên ghế sofa. Nghiêm Lạc không yên tâm, đứng bên cạnh nhìn cậu, qua một lúc lâu, Nghiêm Cẩn nói với anh: “Con không sao, bố à, bố đi làm việc đi, con không sao”. Ngừng một chút, cậu lại nói: “Con không sao, con không sao, thật đó, con không sao, con không thể nói chuyện được, Con Rùa Nhỏ đợi con đi cứu em ấy, con không sao…”.
Nghiêm Lạc chăm chú nhìn cậu, cuối cùng gật đầu: “Con phải bình tĩnh”, sau đó quay người đi ra ngoài.
Bình tĩnh? Phải bình tĩnh thế nào? Đó không phải là người khác, đó là Con Rùa Nhỏ của cậu, cô bé ngoan ngoãn đó từ nhỏ đã luôn ở phía sau cậu gọi “anh trai”, đó là cô bé đáng yêu bảo bối quý giá nhất của cậu. Chỉ thiếu một chút nữa, cậu chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể tìm được bác sĩ X rồi, vì sao lại xảy ra việc thế này, vì sao cậu có thể làm mất Con Rùa Nhỏ của cậu.
Nghiêm Cẩn nắm chặt hai bàn tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay, nhưng cậu không cảm thấy đau, tròng mắt cậu rất căng rất cay, cậu dùng lực nhắm mắt lại, cố gắng không tưởng tượng đến việc bây giờ Mai Khôi đang gặp phải, không thể mất bình tĩnh, cậu không thể mất bình tĩnh, bắt được bác sĩ X, Con Rùa Nhỏ sẽ được bình an, kẻ ra tay hiểu rất rõ về người có siêu năng lực, cho nên nhất định là bác sĩ X, nhất định là hắn ta.
Chuông điện thoại vang lên, Nghiêm Cẩn nhảy bật dậy giống như chạm phải điện, người gọi đến là Quách Lập, Nghiêm Cẩn nhìn vào cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại sững ra một hồi, cậu đang nghĩ gì! Con Rùa Nhỏ đương nhiên không thể gọi điện thoại cho cậu, điện thoại của cô bé ở chỗ cậu đây. Nhưng mà, nếu như là số điện thoại lạ cũng được mà, cứ coi như bọn họ muốn uy hiếp cậu, muốn bàn điều kiện với cậu, chỉ cần có thể liên lạc, cũng là tốt rồi. Nhưng mà là Quách Lập, một thuộc hạ Thần tộc cậu phái đi điều tra chợ đen. Từ trước ngày Phùng Quang Hoa bị bắt, Con Rùa Nhỏ đã moi ra được một số tin tức về chợ đen từ suy nghĩ của ông ta, cậu phái Quách Lập đi điều tra. Vừa thấy tên của Quách Lập, cậu lại nhớ đến Con Rùa Nhỏ.
“Tiểu Ma Vương, người liên hệ của chợ đen đó đã mất tích rồi. Khi chúng tôi tìm được mấy chỗ bọn họ tụ tập, nghe nói đã không hoạt động nửa năm nay. Điện thoại liên hệ của mấy kẻ giống như lãnh đạo đã ngừng sử dụng, tôi chạy đến hai địa chỉ cư trú, chỗ đó đã đổi khách thuê rồi.” Quách Lập báo cáo toàn tin xấu, trong đầu Nghiêm Cẩn bỗng thấy trống rỗng, không biết nên nói gì. Quách Lập ngập ngừng, lại nói: “Bây giờ tôi đi đến đồn cảnh sát, xem xem có báo cáo tử vong hoặc người đăng ký mất tích có liên quan có thể đối chiếu được không”.
“Ừ.” Nghiêm Cẩn đáp lời, dập điện thoại, trong lòng lạnh lẽo. Chợ đen không còn, người cũng đã mất tích, thế là đầu mối này đứt rồi. Bác sĩ X này mỗi một bước đều đi trước bọn họ, vào lúc bọn họ gần như nắm được chút hy vọng, sắp chạm được đến hắn ta, thì hắn ta liền cắt đứt hết tất cả các đầu mối.
Đến nửa đêm, Nghiêm Cẩn không biết bản thân mình còn có thể làm gì, cậu rúc trong phòng làm việc, đem “trời sao của Tiểu Ma Vương” ra xem, anh sắp được hai nghìn tấm rồi, tấm nào trông Con Rùa Nhỏ cũng đáng yêu như vậy. Cậu xem hết lần này đến lần khác, cậu biết đã rất muộn rồi, cậu cần nghỉ ngơi, còn có rất nhiều việc đang đợi cậu làm. Nhưng cậu không ngủ nổi, cậu nhìn ảnh của Con Rùa Nhỏ, trong lòng vừa hoảng loạn vừa sợ hãi.
Tiểu Tiểu đẩy cửa đi vào, đau lòng nhìn con trai chỉ mới nửa ngày đã tiều tụy như biến thành một người khác vậy. Cô đi đến, ôm cậu vào lòng. Từ sau khi lên tiểu học, Nghiêm Cẩn rất ít khi để cho mẹ ôm, vào lúc này, một vòng tay ấm áp của mẹ cuối cùng cũng khiến cậu không khống chế nổi bản thân mình nữa, đau đớn khóc thất thanh.
“Mẹ ơi, con không thể không có Con Rùa Nhỏ, con không thể không có em ấy!”
***
Trong một căn phòng lớn trắng như tuyết không biết là ở chỗ nào, một màn hình lớn phủ toàn bộ một mảng tường, căn phòng rộng rãi bốn góc có lắp loa phóng thanh, giữa căn phòng là một chiếc giường bệnh có nối đầy các loại dây rợ, bên giường bày các loại máy móc, lúc này trên màn hình máy móc có chạy số liệu và đường lượn sóng, một cô gái nhỏ nằm bất động trên giường, tóc bị cạo sạch, trên đầu có dính đầy các miếng tiếp xúc nối liền với máy móc, trên đỉnh đầu còn bị chụp một thứ giống như mũ bảo hiểm. Tay chân của cô bé bị vòng khóa thép nối liền với giường giữ lại, người tỉnh táo, hai mắt lớn toát ra vẻ kinh hãi.
Đèn của một chiếc máy nhấp nháy, loa phóng thanh trong phòng truyền ra một giọng nam: “Mẹ ơi, con không thể không có Con Rùa Nhỏ, con không thể không có em ấy”. Nước mắt rơi xuống gò má cô bé, Con Rùa Nhỏ chính là cô bé, đó là thứ trong đầu cô bé đang thấy, là tin tức cô bé tiếp nhận được từ anh trai Nghiêm Cẩn của mình, thông qua máy móc, được hệ thống máy tính tượng thanh phát ra ngoài. Máy tính tượng thanh hoàn toàn không có tình cảm và cảm xúc như giọng nói của Nghiêm Cẩn, nhưng trong đầu Mai Khôi thì có, cô bé không thể nói ra tiếng được, chỉ biết rơi nước mắt. Vì sao? Vì sao ý thức của cô bé chỉ có thể tiếp nhận, lại không thể gửi đi? Mai Khôi không muốn anh trai buồn, không muốn anh trai buồn!
Một bàn tay lạnh băng sờ lên mặt cô bé: “Hey, bảo bối, cuối cùng ta đã tìm thấy cháu rồi”. Tướng mạo người này khoảng tầm bốn mươi, năm mươi, đôi mắt không mang theo bất cứ tình cảm nào, giọng nói u ám, lộ vẻ hưng phấn: “Ta cũng không thể không có cháu”.
Một luồng điện lưu truyền đến từ đỉnh đầu Mai Khôi. Cô bé không có cách nào chế ngự được, chỉ biết co rút và thét lên, ý thức không chịu sự khống chế, tin tức của bốn phương tám hướng ồ ạt nhập vào đầu, trên màn hình lớn, các loại hình ảnh và số liệu văn bản lóe lên, hơn chục chiếc máy tính ở góc bên kia căn phòng vận hành nhanh như bay, một nhân viên thao tác hét lớn: “Thành công rồi! Cô bé quả nhiên có thể”.
***
Ở một nơi khác, Nghiêm Cẩn khóc đủ rồi, cảm xúc đã ổn định lại, hai mẹ con chẳng nói với nhau câu nào cả hồi lâu. Thấy trời đã sắp sáng, Nghiêm Cẩn đứng dậy đi rửa mặt, cậu biết đã đến lúc mình phải phấn chấn lên rồi.
Mặc Ngôn đẩy cửa đi vào nhanh như bay: “Tiểu Ma Vương, một người phụ nữ gọi điện thoại đến, nói bà ta là Trần Bình, cũng là Liêu Tầm Âm, còn có tên là Lỗ An Hoa”.