Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Chương 66 :

Ngày đăng: 21:05 21/04/20


Lỗ An Hoa, Liêu Tầm Âm, Trần Bình! Đó là mẹ của Con Rùa Nhỏ!



Nghiêm Cẩn bỗng chốc trở lên phấn chấn, cậu lao đến chỗ điện thoại nhanh như bay: “A lô, cháu là Nghiêm Cẩn, cháu là người nhà của Mai Khôi. Cô ở đâu?”.



Giọng nói đối phương có chút khản đặc và già nua, ngữ khí lạnh nhạt: “Tôi đã đến thành phố A, bây giờ đang đến chỗ các cậu, hai mươi phút nữa gặp”.



Điện thoại lạo xạo một lát rồi tắt máy, Nghiêm Cẩn hơi sững sờ, cậu vốn dĩ cho rằng nếu như mẹ Con Rùa Nhỏ xuất hiện, bà ấy nên phải cuống quýt nôn nóng, nhưng không ngờ rằng bà ấy lại có thái độ này.



Mặc Ngôn sốt ruột hỏi: “Bà ta là ai?”.



“Mẹ đẻ của Con Rùa Nhỏ.”



Mặc Ngôn kinh ngạc “á” lên một tiếng, ngẫm nghĩ lại hỏi: “Liệu có phải là có điều gì gian trá không?”.



“Ba cái tên người đó đều biết, chắc sẽ không phải giả đâu.” Trong lòng Nghiêm Cẩn có chút hỗn loạn. Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu cũng đã đến, Nghiêm Lạc vỗ vào vai con trai: “Bất luận thật giả, bà ấy dám đến cửa, cũng coi như chúng ta có đột phá rồi”.



Sau hai mươi phút, Nghiêm Lạc và Nghiêm Cẩn đứng dưới cao ốc Đế Cảnh đích thân nghênh đón Trần Bình. Đợi cả nửa ngày, dưới ánh sáng buổi sớm mờ nhạt, họ nhìn thấy một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đi xuống từ một chiếc taxi. Nghiêm Cẩn vừa nhìn cái liền nhận ra, bà ấy chính là người phụ nữ uy hiếp Tiểu Phương mà Mai Khôi nhìn thấy được trong đầu Tiểu Phương.



Người phụ nữ đó thực sự là Trần Bình, bà ấy xuống xe, nhưng không vội đi vào trong tòa nhà, trái lại còn cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó, nhìn thấy bố con Nghiêm Lạc đi về phía mình.



“Cháu tên Nghiêm Cẩn, vừa rồi là cháu nói chuyện trong điện thoại với cô.”



Trần Bình khẽ gật đầu, lại hỏi: “Người con gái đầu tiên nhận điện thoại của tôi tên là gì?”.



Nghiêm Cẩn nhíu mày lại, rồi vẫn trả lời: “Lâm Linh”.



“Hai chậu thực vật bày trên bàn của cô ấy là gì?”


“Con trai?” Nghiêm Cẩn kinh ngạc thốt lên. Lỗ Cầm là bà ngoại của Con Rùa Nhỏ, Trần Bình là con gái của bác sĩ X, vậy hắn ta há chẳng phải chính là ông ngoại của Con Rùa Nhỏ sao? Nghe đến đây cậu đang căng thẳng, nhưng không ngờ được rằng, cuối cùng chuyện lại bất ngờ chuyển ngoặt, là con trai?



Trần Bình tiện tay ném đầu mẩu điếu thuốc đã hút hết đi, cười lạnh nói: “Tôi dò tìm được tin tức về đứa con trai này trong một người ở tầng lầu này của mọi người, rõ ràng mọi người đều biết anh ta”.



“Hùng Đông Bình.” Vẫn là Nghiêm Cẩn nói ra, cậu nghĩ mình thật sự bị những tin tức này kích động đến bị thương mất.



“Không sai, là anh ta. Nhưng mà anh ta mà tôi quen biết không phải với cái tên này”, bà ấy nhún vai: “Đối với bác sĩ X mà nói, cái tên và diện mạo chỉ giống như là phù hiệu nhãn mác, muốn thay thì thay. Tôi cũng học theo chiêu này, nên mới trốn được nhiều năm như vậy”.



Mọi người không nói thêm gì nữa, đều đợi bà ấy tiếp tục nói. Trần Bình lại lấy ra một điếu thuốc nữa, châm hút, lúc này mới tiếp tục nói: “Đứa con trai đó quả nhiên là đúng như trông đợi của bác sĩ X, có năng lực tâm ngữ vượt hơn Lỗ Cầm rất nhiều. Bác sĩ X rất vui mừng, nhưng hắn ta lại không thỏa mãn, bởi vì hắn ta cảm thấy một tâm ngữ giả có thể không đủ dùng, thế là hắn ta lại muốn Lỗ Cầm sinh tiếp nữa, lần này, hắn ta muốn sinh một đứa con gái, bởi vì Lỗ Cầm tuổi tác đã lớn, dựa vào thuyết ưu sinh học mà nói, sẽ không sinh ra được vật phẩm tốt, hắn ta nghĩ nếu như sinh được một đứa con gái, sau này nghiên cứu của hắn ta có tiến triển rồi, thì có thể sinh cho hắn ta người có siêu năng lực ưu tú hơn”.



Mọi người nghe đến mức cảm thấy muốn ọe, đây đâu phải người, mà là đồ súc sinh. Trần Bình như cảm ứng được phản ứng của mọi người, liền cười lạnh: “Mọi người nghĩ không sai, hắn ta chính là tên biến thái đáng ghê tởm. Mà trên người tôi lại đang chảy dòng máu biến thái ấy”.



Bà ấy uống một hớp nước, tiếp tục nói: “Tôi cùng cái người gọi là anh trai từ nhỏ lớn lên trong những thực nghiệm, hắn ta luôn nói hai con phải mạnh hơn một chút, mạnh hơn một chút nữa. Mà người mẹ đáng thương của tôi, vì sau khi khó sinh hạ ra tôi, thì không thể sinh con thêm được nữa, nên bị hắn ta hoàn toàn vứt sang một bên. Nhưng bà ấy không dám nói ra ngoài bởi vì hai chúng tôi đều đang ở trong tay tên biến thái này. Hắn ta rất có tiền, rất có thế lực, nhưng tôi không biết được tiền từ đâu mà đến, thế lực là gì, hắn ta không hề tin tưởng ai, không hề nói cho ai biết, đúng rồi, trong quá trình chúng tôi lớn lên, hắn cũng học được cách che giấu ý thức, cho nên chuyện trốn được sự nắm bắt ý thức tâm ngữ giả, đối với hắn mà nói, không phải là chuyện khó”.



“Người anh trai của tôi không nói rõ được là loại người gì. Anh ta rất kỳ quái, có lúc tôi cảm thấy anh ta đang giúp tôi, có lúc lại cảm thấy anh ta đang hại tôi, dù gì chúng tôi cũng không thân thiết, anh ta cũng chẳng thân với mẹ tôi. Mẹ tôi đối xử với tôi rất tốt, hai người chúng tôi là chỗ dựa duy nhất của nhau trên thế giới này, tôi dần dần lớn lên, nguy hiểm cũng từng bước từng bước đến gần, điều mẹ gặp phải năm đó khiến bà biết được, những sự việc này sẽ còn xảy ra với tôi, thế nên bà giúp tôi chạy trốn, bảo tôi chạy càng xa càng tốt. Tôi chạy được ra ngoài, gặp được Mai Khánh Hải, anh ấy tuy tính cách tương đối nhu nhược, nhưng là người đàn ông tốt, là người đàn ông tốt nhất tôi từng gặp, tôi đã yêu anh ấy, nhưng tôi vẫn còn chưa kịp thân thiết với anh ấy, thì người của bác sĩ X đã đuổi đến, truy bắt tôi, đó chính là anh trai tôi. Thế là tôi bị bắt quay về, lúc ấy tôi mới biết mẹ tôi đã bị đuổi đi, may là hắn không giết bà ấy. Vận mệnh của tôi cũng giống như mẹ tôi, trở thành mẫu thể sinh sản người có siêu năng lực để làm thực nghiệm, nhưng tôi không biết kẻ cung cấp t*ng trùng rốt cuộc là ai, tôi chưa từng gặp qua, chỉ thăm dò được trong đầu bọn họ người đó là Thần tộc.”



“Thần tộc?” Lúc này mấy người đều cùng thốt ra tiếng. Trong Thần tộc làm sao lại có người nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ X như thế? Hơn nữa những người thuộc Thần tộc vẫn qua lại với họ cũng chưa từng nghe nói có ai từng làm chuyện như thế này.



“Có lần tôi nghe tên biến thái đó huênh hoang, hắn ta nói mình số đỏ, nhặt được đại thần ngốc nhưng lợi hại, đại thần đó chưa có hình thể, không hiểu thế sự. Thế là hắn ta tìm cho ông ta một vỏ bọc thích hợp để ông ta dung thân, vừa rồi tôi đã nói năng lực của bác sĩ X rất lợi hại, hắn ta biết được vỏ bọc như thế nào có thể thích hợp để đại thần đó dung thân, thế là vị đại thần ngốc nghếch đó đã nghe theo sự sai khiến của hắn ta.”



Nghiêm Lạc nhíu chặt mày: “Không hiểu thế sự chứng tỏ ông ta vừa mới nhập thế. Thần tộc không có hình thể, điều đó nhất định là phong ấn giam cầm quá lâu, tinh thể chịu tổn thương nghiêm trọng. Mai Khôi nhỏ hơn Nghiêm Cẩn một tuổi, vào lúc đó, phù hợp với hai điều kiện này chỉ có một Thần”.



Tiểu Tiểu bỗng cảm thấy lạnh người: “Anh nói đến…”.



A Mặc cũng đã phản ứng lại được, bèn vỗ trán thốt lên: “Trời đất ơi”.



Trần Bình lại hút thêm một hơi thuốc nữa: “Dù gì tôi cũng không biết bố đẻ của Mai Khôi là ai. Tôi hệt như mẹ tôi, giống như đồ thực nghiệm bị làm phẫu thuật vậy. Sau khi phẫu thuật, bác sĩ X vốn dĩ cần quan tâm đến tôi xem có mang thai thành công không, nhưng lại không để ý đến tôi lắm, dường như là đại thần gì đó kia đang làm loạn, hắn ta bận xử lý tình hình bên đó, tôi không rõ lắm, khi đó tôi chỉ muốn chết. Sau đó anh trai tôi, chính là Hùng Đông Bình mà mọi người nói lại đột nhiên nói với tôi, anh ta nguyện ý giúp tôi trốn ra ngoài. Hôm đó, không biết đã xảy ra chuyện gì, cả cơ sở thực nghiệm trời long đất lở thành một mớ hỗn loạn, Hùng Đông Bình yểm hộ tôi chạy ra ngoài. Tôi mãi mãi ghi nhớ cái cảm giác khi trốn trong chỗ ngồi ghế sau xe chạy trốn ra ngoài, hôm ấy chân trời có một dải mây rực rỡ, tôi cảm thấy điều đó như đang chúc mừng cho sự tái sinh của tôi”.