Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 103 : Không xong

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Tựa hồ bị ánh mắt

tràn ngập châm biếm, thương hại, khinh bỉ của giai nhân tuyệt sắc trước

mắt làm cho kích thích. Trên mặt Lâm Thịnh Khai hiện vẻ xấu hổ, lập tức

mặc kệ tất cả vươn tay ra toan bắt lấy Điềm Nhi, nhưng bàn tay vươn ra

còn chưa kịp chạm đến bất luận một luồng da thịt nào trên người giai

nhân, cả người Lâm Thịnh Khai liền kêu thảm một tiếng, một thanh đoản

kiếm thanh đồng sáng chói cắm phập lên lưng chừng cánh tay hắn, vài nam

tử mặc thường phục nhanh chóng lướt tới, chính là ngự tiền thị vệ cải

trang. Thấy chảy máu, Lâm Thịnh Khai kia kêu thảm thiết như bị heo bị

thọc tiết, hai tên tùy tùng sau lưng cũng không ngờ tới sự tình lại biến thành như vậy, một đám không khỏi ngu người.



“Ai, là ai ám toán

ta.” Lâm Thịnh Khai mắt đỏ ngầu tuần tra một vòng, cuối cùng dừng lại

trên người bốn năm thị vệ bên cạnh Điềm Nhi, nhìn ống tay áo chỉ trong

nửa khắc bị nhuộm đỏ, hắn không khỏi càng sợ hãi, rống to nói: “Là các

ngươi!! Chúng bay đâu, bắt bọn chúng lại cho tiểu gia.” Lâm Thịnh Khai

nổi giận gầm lên một tiếng: “Ta phải đem tứ chi của bọn chúng chặt xuống cho chó ăn.”



Nhưng mà, mấy tên hầu Lâm Thịnh Khai mang tới kia

sao có thể là đối thủ của nhóm ngự tiền thị vệ, không cần đến hai người

tất cả đã bị quật ngã đầy đất, đặc biệt Lâm Thịnh Khai bị đánh thành cái đầu heo, lăn lóc trên đất kêu cha gọi mẹ thảm thiết.



“Bọn bay

chết chắc rồi, bọn bay chết chắc rồi a! Chế tạo Tô Châu Trần đại nhân là anh rể của tiểu gia ta.” Lâm Thịnh Khai tràn ngập hận ý liên thanh nói: “Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi, còn mày nữa, con tiện nhân thối tha này, ta sẽ bán mày vào kỹ viện, cho mày bị...”



Những

lời dung tục bẩn thỉu này, sao có thể để lọt vào tai Hoàng hậu nương

nương được, chỉ nghe tiếng răng rắc, quai hàm Lâm Thịnh Khai liền như bị tháo mở ra. Hắn đau đến run rẩy cả người, tròng mắt trở nên trắng dã.

Một tràng chiến lớn như vậy trong cửa hàng đã sớm hấp dẫn rất nhiều ánh

mắt của mọi người, trong chốc lát đám người liền tụ tập tới, ba tầng

trong ba tầng ngoài đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào trong này.



Điềm Nhi

thấy thế thầm than một tiếng xui xẻo, xem ra lần ra ngoài đi chơi này

của nàng phải tuyên bố kết thúc rồi. Nghĩ vậy, nàng không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Thịnh Khai nằm dưới đất. Đúng lúc này, một giọng nữ

đầy ắp nộ ý đột nhiên truyền đến.


quá chỉ có mấy người, bên mình lại nhân thủ đông đảo, không tin là không bắt được bọn họ, cho dù có dừng lại một chút, cũng phải bảo toàn mặt

mũi của bổn tiểu thư. Một cái ý niệm trong đầu xoay chuyển, Trần Minh

Minh liền trợn mày nói với Dận Chân: “Ngươi là người không biết phân rõ

phải trái, rõ ràng phu nhân nhà ngươi sai sử nô tài hành hung, làm

thương tiểu cữu cữu ta. Bắt nàng đến nha môn, đó là thiên kinh địa

nghĩa, ta cũng muốn xem xem ngươi dựa vào cái gì mà dám ngăn cản ta.”



Nhưng nàng vừa dứt lời, liền cảm giác một trận kình phong truyền đến sau

lưng, ngay cả đầu cũng chưa kịp quay lại, đã cảm thấy hai cánh tay đau

nhức, đầu gối mềm nhũn, nặng nề quỳ rạp xuống đất, khóe mắt đảo qua, Lâm Thịnh Khai bên cạnh cũng bị người ấn xuống mặt đất, tứ chi vặn vẹo run

rẩy.



“Các ngươi muốn làm gì, muốn làm gì!!” Trần Minh Minh cả

kinh thất sắc, bị dọa sợ đến mặt mày hoảng hốt: “Bổn tiểu thư là con gái của Trần đại nhân Chế tạo Tô Châu, các ngươi dám làm vậy với ta, cha ta sẽ không tha cho các ngươi. Chúng bay đâu, chúng bay đâu...” Nhưng mà,

mặc kệ nàng gào thét thế nào, phía sau thủy chung không có một người

tiến lên, đại khái là vì người nàng mang tới toàn bộ đã bị chế ngự cả

rồi.



Có tiếng bước chân đều nhịp rầm rập vang lên, đám đông vây

xem thậm chí còn không rõ chuyện gì xảy ra, đã bị người lùa sạch đi ra

ngoài. Qua một giây sau, lấy tiệm ăn làm trung tâm, ngoại trừ vài người

trong cuộc, còn lại toàn bộ đều biến mất sạch sẽ.



Dận Chân lúc

này đã nộ hỏa ngút trời, đối mặt với đám thị vệ quỳ một chân xuống đất,

hắn gằn từng chữ từng chữ nói: “Giải tất cả về, bảo Trần Thiên Tinh lăn

ra đây, trẫm muốn nhìn xem, hắn đã dạy dỗ con cái như thế nào.”



“Nô tài lĩnh mệnh.”



Trẫm? Không hề bỏ qua được tiếng xưng hô này, Trần Minh Minh bị người xách

lên không khỏi trợn tròn mắt, không ngừng nhìn chằm chằm nam nhân không

giận tự uy trước mắt.



Một cảm giác ‘chuyện lớn không xong’ xông thẳng lên đỉnh đầu.