Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Trước khi vào đề cũng xin nói luôn, đây là truyện sủng, rất sủng, quá sủng, ai bơi không nổi phiền đeo phao vào. Cốt truyện diễn biến khác nhiều so với lịch sử, truyện có tính điền văn, cung đấu chính trị. Tác giả bộ này là người viết “Thứ sủng phi”, phong cách vẫn như vậy, giọng văn vẫn như thế, chỉ hơn chứ không kém. Truyện hợp gu với bạn nào yêu thích: Thứ nữ sủng phi, Nam an thái phi truyền ký, Hiền thê khó làm và rất nhiều thể loại “màu hồng” khác. Để dễ chấp nhận, khuyên độc giả đừng xem “Ung Chính” này hoàng đế Ung Chính, đây chỉ là nhân vật hư cấu của riêng tác giả, hoàn toàn khác với thực tế.******Ngày xửa ngày xưa, khoảng ba bốn trăm năm gì trước đó, triều đại Khang Hi hoàng tộc lắm con thừa cháu, công việc ưa thích của bọn họ là tranh tranh đấu đấu, ít ai hiểu được “hạnh phúc” thực sự là một từ gần nghĩa của “bình yên”…
Điềm Nhi là con gái nhà Nữu Hỗ Lộc, ngày bé được phương trượng ở chùa xem tướng, phán rằng “phúc khí”. Thời ấu thơ quả nhiên có phúc, tuy a mã nàng công danh không cao nhưng chỉ có một vợ là ngạch nương, sinh ra đủ trai đủ gái, một nhà đầm ấm vui vẻ sống bên nhau.Rồi ngày trời quang mây tạnh nào đó, một đạo thánh chỉ như thiên lôi giáng xuống, Điềm Nhi “bị” ban hôn cho Tứ a ca Dận Chân. Đối với đứa con gái nhà quan nho nhỏ mà nói, trở thành phúc tấn hoàng tử là trèo cao. Đối với Điềm Nhi mà nói, khoảng cách mười bốn tuổi là mối tình ông chú với loli, không những thế còn là ông chú “khắc thê”, trước đó đã khắc chết bốn bà phúc tấn và ứng cử viên phúc tấn rồi!!!Ngạch nương khóc hết nước mắt, a mã nhìn trời thở dài, ca ca thương xót em gái, quần chúng chờ xem kịch vui… Điềm Nhi vẫn lên kiệu hoa…Ngày thành thân của nàng không vẻ vang gì, phủ Tứ gia lưa thưa ba vị khách, mà ba kẻ này chỉ chờ mong nàng bước vào cửa rồi lăn ra chết là tốt nhất! Điềm Nhi vô tư ăn trái táo Cát Tường, cảm thấy chuyện này không thành vấn đề, chồng nàng đẹp trai lắm cơ, quyền cao chức trọng, nhà giàu lắm tiền nhiều ruộng, ngoại trừ danh tiếng hơi tệ, tính tình hơi đạm và tuổi tác hơi lớn thì không còn gì chê trách. Làm người phải biết thỏa mãn!“Gả cho gia, nàng rất cao hứng sao?… Nàng là phúc tấn thứ tư mà gia lấy.”“Thiếp thân biết a!… Nhưng Điềm Nhi tin tưởng… Thiếp nhất định sẽ là người cuối cùng.”Dận Chân cúi đầu nhìn tiểu tân nương cười đến là sung sướng, đôi mắt long lanh nồng nhiệt nhìn mình, một người vợ như nàng khó mà “tương kính như tân”… Thật ra trong mỗi con người dù tính tình lãnh đạm bao nhiêu thì vẫn cất giấu một mồi lửa ngày đêm sẵn sàng bén cháy. Vấn đề là có ai cấp cho nó chút nhiệt hay không?Nàng là một cô bé con mà hắn thì trưởng thành quá sớm, tuổi trẻ của nàng sưởi ấm tâm hồn hắn sắp già. Hắn yêu nhan sắc của nàng, thân thể của nàng, tính tình của nàng, nhựa sống chực trào và đôi mắt ứa lệ thanh xuân. Để rồi có một ngày tình yêu bao gồm cả bất an, nàng còn quá trẻ mà hắn đã qua nửa đường đời, phần còn lại của hắn có nàng nhưng phần còn lại của nàng sẽ một ngày vắng hắn…Ái Tân Giác La Dận Chân, sinh ở Thiên gia vừa khéo nhiều tham vọng, ăn chay ngộ Phật bao năm nên có phần thanh tâm quả dục, nhìn thì vô mưu nhưng bụng đầy toan tính, người cứ tưởng vô cầu mà muốn cả giang sơn… Ở phủ Tứ gia có bề đơn chiếc, nữ nhân ba người, trẻ con nhiều năm không có, phúc tấn thì bà này nối bà kia chụp lên đầu hắn cái mũ “khắc thê”. Khang Hi hận con trai mình nhiều hơn yêu thương, Đức phi lúc nào cũng dồn tình cảm về hoàng đệ, lớn lên trong vách tường lạnh, chưa có ai đem tới một lò than nóng để hắn hiểu mình vốn cô đơn.Nàng là một tiểu nha đầu, thích nghịch ngợm và nhõng nhẽo như con gái chứ không phải vợ. Nàng là cô mèo nhỏ, thích vờn chiếc đuôi lông chọc lòng ngài ngứa ngáy, thích trèo lên chễnh chệ ngồi ở đùi, thích cọ cọ ấp yêu và nói những lời chảy ra mật ngọt. Cứ tưởng một người lạnh lùng nghiêm túc như Dận Chân thì không chịu đựng nổi, ai ngờ đâu “khẩu vị” của hắn chính là thế này!Tô Bồi Thịnh rùng mình cúi thấp đầu, hắn lo lắng có một ngày chủ tử sẽ bị bội thực kẹo đường mà chết! Phúc tấn nương nương là thực sự
Điềm Nhi là con gái nhà Nữu Hỗ Lộc, ngày bé được phương trượng ở chùa xem tướng, phán rằng “phúc khí”. Thời ấu thơ quả nhiên có phúc, tuy a mã nàng công danh không cao nhưng chỉ có một vợ là ngạch nương, sinh ra đủ trai đủ gái, một nhà đầm ấm vui vẻ sống bên nhau.Rồi ngày trời quang mây tạnh nào đó, một đạo thánh chỉ như thiên lôi giáng xuống, Điềm Nhi “bị” ban hôn cho Tứ a ca Dận Chân. Đối với đứa con gái nhà quan nho nhỏ mà nói, trở thành phúc tấn hoàng tử là trèo cao. Đối với Điềm Nhi mà nói, khoảng cách mười bốn tuổi là mối tình ông chú với loli, không những thế còn là ông chú “khắc thê”, trước đó đã khắc chết bốn bà phúc tấn và ứng cử viên phúc tấn rồi!!!Ngạch nương khóc hết nước mắt, a mã nhìn trời thở dài, ca ca thương xót em gái, quần chúng chờ xem kịch vui… Điềm Nhi vẫn lên kiệu hoa…Ngày thành thân của nàng không vẻ vang gì, phủ Tứ gia lưa thưa ba vị khách, mà ba kẻ này chỉ chờ mong nàng bước vào cửa rồi lăn ra chết là tốt nhất! Điềm Nhi vô tư ăn trái táo Cát Tường, cảm thấy chuyện này không thành vấn đề, chồng nàng đẹp trai lắm cơ, quyền cao chức trọng, nhà giàu lắm tiền nhiều ruộng, ngoại trừ danh tiếng hơi tệ, tính tình hơi đạm và tuổi tác hơi lớn thì không còn gì chê trách. Làm người phải biết thỏa mãn!“Gả cho gia, nàng rất cao hứng sao?… Nàng là phúc tấn thứ tư mà gia lấy.”“Thiếp thân biết a!… Nhưng Điềm Nhi tin tưởng… Thiếp nhất định sẽ là người cuối cùng.”Dận Chân cúi đầu nhìn tiểu tân nương cười đến là sung sướng, đôi mắt long lanh nồng nhiệt nhìn mình, một người vợ như nàng khó mà “tương kính như tân”… Thật ra trong mỗi con người dù tính tình lãnh đạm bao nhiêu thì vẫn cất giấu một mồi lửa ngày đêm sẵn sàng bén cháy. Vấn đề là có ai cấp cho nó chút nhiệt hay không?Nàng là một cô bé con mà hắn thì trưởng thành quá sớm, tuổi trẻ của nàng sưởi ấm tâm hồn hắn sắp già. Hắn yêu nhan sắc của nàng, thân thể của nàng, tính tình của nàng, nhựa sống chực trào và đôi mắt ứa lệ thanh xuân. Để rồi có một ngày tình yêu bao gồm cả bất an, nàng còn quá trẻ mà hắn đã qua nửa đường đời, phần còn lại của hắn có nàng nhưng phần còn lại của nàng sẽ một ngày vắng hắn…Ái Tân Giác La Dận Chân, sinh ở Thiên gia vừa khéo nhiều tham vọng, ăn chay ngộ Phật bao năm nên có phần thanh tâm quả dục, nhìn thì vô mưu nhưng bụng đầy toan tính, người cứ tưởng vô cầu mà muốn cả giang sơn… Ở phủ Tứ gia có bề đơn chiếc, nữ nhân ba người, trẻ con nhiều năm không có, phúc tấn thì bà này nối bà kia chụp lên đầu hắn cái mũ “khắc thê”. Khang Hi hận con trai mình nhiều hơn yêu thương, Đức phi lúc nào cũng dồn tình cảm về hoàng đệ, lớn lên trong vách tường lạnh, chưa có ai đem tới một lò than nóng để hắn hiểu mình vốn cô đơn.Nàng là một tiểu nha đầu, thích nghịch ngợm và nhõng nhẽo như con gái chứ không phải vợ. Nàng là cô mèo nhỏ, thích vờn chiếc đuôi lông chọc lòng ngài ngứa ngáy, thích trèo lên chễnh chệ ngồi ở đùi, thích cọ cọ ấp yêu và nói những lời chảy ra mật ngọt. Cứ tưởng một người lạnh lùng nghiêm túc như Dận Chân thì không chịu đựng nổi, ai ngờ đâu “khẩu vị” của hắn chính là thế này!Tô Bồi Thịnh rùng mình cúi thấp đầu, hắn lo lắng có một ngày chủ tử sẽ bị bội thực kẹo đường mà chết! Phúc tấn nương nương là thực sự
0 Lượt xem| 0 Yêu thích| 0 Theo dõi| 0 Đề cử| 106 Chương