Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 45 : Hồi kinh
Ngày đăng: 16:35 30/04/20
Cái gì!!! Điềm Nhi tức giận muốn méo mũi, hai người họ rốt cuộc ai mới quen nuông chiều con a!
Gương mặt nhỏ của Điềm Nhi nhăn nhó thành độ cong kỳ quái, miệng mấp máy há
ra rồi đóng lại, nhưng rốt cuộc cũng không có dũng khí dám tranh luận
với trượng phu, chỉ có thể oán hận nghiến răng, biểu tình như ‘ta không
thèm tranh luận với ngươi, hừ’.
Tiểu quỷ lém lỉnh Tám Cân kia thấy thế vội ôm cổ Dận Chân, a mã dài, a mã ngắn nịnh nọt loạn cả lên.
Điềm Nhi ở bên cạnh thấy thế, càng thêm bốc hỏa.
Những ngày tĩnh dưỡng trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã đến tháng mười
hai, trời nổi lên gió lạnh, hành cung Nhiệt Hà đã bao phủ một mảng tuyết trắng xóa. Trông Dận Chân dường như không có vẻ vội vã quay về Bắc
Kinh, mỗi ngày chỉ nhàn nhã chơi đùa cùng Tám Cân.
Những ngày này, đối với tiểu gia hỏa kia mà nói, không thể nghi ngờ là khoái hoạt vô cùng.
Bình thường phụ thân luôn rất bận rộn, nay lại dẫn thằng bé đi chơi, dạy
cưỡi ngựa, sẽ ở trong tuyết dùng lồng sắt bắt chim tước cho thằng bé, sẽ ở trên băng dạy nó phóng con quay. Trong Hãn Hải viện mỗi ngày đều
truyền đến tiếng thằng bé hô to gọi nhỏ, khiến Điềm Nhi thấy vậy vừa vui mừng vừa chua xót.
“Đã trở lại?” trong vầng sáng vàng của ánh nến, nam nhân nửa nằm trên gối lười biếng hỏi.
Bước chân Điềm Nhi dừng lại, sau một lúc lâu mới hơi không được tự nhiên ừ
một tiếng. Kêu Phỉ Thúy bưng nước ấm lên, Điềm Nhi ngồi trên giường
gạch, tháo giày, bỏ bàn chân nhỏ của mình vào chậu nước. Thời tiết
chuyển lạnh, ngâm chân trong nước nóng sẽ cảm thấy vô cùng dễ chịu.
“Ô... chàng làm gì?” Điềm Nhi nhăn mày, vẻ mặt không nguyện mím mím môi.
Chỉ thấy chẳng biết lúc nào, Dận Chân đã ngồi dậy, đoạn phi thường không
khách khí cũng nhét đôi chân to của mình vào trong chậu đồng. Ý đồ xấu
xa dùng ngón chân thô lớn kẹp lấy bàn chân nhỏ trắng nõn kia, nam nhân
vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Gia cũng rửa chân.”
Tên bại hoại này! Hiện tại ngay cả nước rửa chân cũng muốn giành với ta sao? “Vậy chàng
rửa đi, ta lấy ra.” Điềm Nhi thở phì phò muốn rút chân mình về.
Ai ngờ cái tên nam nhân đáng ghét kia, lại không lưu tình chút nào, lập
tức liền dẫm lên chân nàng, đồng thời oán trách: “Lộn xộn cái gì, văng
diện lại rất có tinh thần, trong mắt đượm ý cười, giữa chân mày phủ ý
kiều, liên tiếp nghiêng mắt phóng tới trên người Dận Chân.
Điềm
Nhi nhìn mà ngán ngấy muốn chết, nén cơn buồn nôn, vội vã ăn xong bữa
cơm này, Dận Chân một mình đến thư phòng, Điềm Nhi liền về tới Gia Hòa
viện.
“Nô tỳ / nô tài thỉnh an chủ tử, chủ tử vạn phúc kim an.”
San Hô cùng Tiểu Hỉ Tử và cả Bích Hà, Yến Thảo, cùng với Lưu Bảo Trụ
gia, Triệu Bảo Cương gia ở phòng bếp lớn cũng đều quỳ trên mặt đất, vui
mừng đầy tràn dập đầu với Điềm Nhi.
Mãi đến lúc này, trên mặt
Điềm Nhi mới xem như có chút tươi cười: “Mau đứng lên, trời lạnh thế này còn chờ ở đó làm gì, còn không mau đi vào.”
Mọi người nghe xong
đều đều hi hi ha ha cười toe toét. Vào buồng trong, thoát áo choàng trên người, ngồi trên giường gạch ấm áp, Điềm Nhi chỉ để lại San Hô, hai chủ tớ người trò chuyện thân mật.
“Chủ tử gầy đi!” Nhìn bộ dạng của Điềm Nhi, nước mắt San Hô nhịn đã lâu, lập tức liền chảy ra.
Điềm Nhi thấy vậy cũng khó chịu trong lòng, San Hô khác hẳn với những người
khác, nàng ta là thật tâm thật ý đau lòng cho mình. “Được rồi, San Hô
đừng khóc.” Điềm Nhi kéo tay nàng, cố giả vờ không sao nói: “Ngươi nhìn
ta xem, không phải bây giờ đã êm đẹp trở về đó thôi! Mau thu nước mắt
đi, bằng không để cho Thịnh thị vệ người ta nhìn thấy, còn tưởng rằng ta ăn hiếp ngươi đấy!”
“Chủ tử nói bậy bạ gì đó!” San Hô bị trêu đỏ cả mặt, sau lại thở dài: “Sớm biết chủ tử sẽ gặp kiếp nạn đó, ban đầu
có nói gì, nô tỳ cũng phải theo đi cho bằng được.”
Bởi vì hôn sự đã định, Điềm Nhi liền đặc biệt để nàng ở nhà, nhân cơ hội tốt này, để cho nàng có thời gian may đồ cưới.
Điềm Nhi lại khuyên giải một hồi, San Hô nghe xong mới không còn canh cánh trong lòng nữa.
“Đúng rồi, những ngày ta và gia không có nhà, trong phủ không xảy ra chuyện gì chứ!”
San Hô cười nói: “Trong phủ vẫn bình thường, thật ra Lý trắc phúc tấn ở
đông tiểu viện có làm lộng vài lần, bất quá đều bị Đại ma ma đánh bại
hết.” Trong lời nói không khỏi vui sướng khi người gặp họa.