Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 46 : Mang thai (1)

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


“Con gái của ta a!” Thấy khuê nữ tựa cửa đứng trông từ xa, Nữu Hỗ Lộc phu nhân lập tức liền ôm chặt vào lòng, gào khóc nói.



Điềm Nhi bị chôn trong bầu ngực ‘sóng lớn cuộn trào’, cố sức giãy dụa vài

cái. San Hô và Phỉ Thúy đứng bên nhìn thấy quả muốn bật cười, thầm nghĩ, đã bao nhiêu năm rồi, ấy mà lúc thấy tiểu thư phu nhân vẫn không bỏ

được câu này.



Thật vất vả, hai mẹ con kích động này mới đi vào

buồng trong. Mẹ Điềm Nhi gắt gao lôi kéo bàn tay nhỏ bé của khuê nữ,

nước mắt ngắn dài thi nhau rơi xuống. “Con gái của ta đã chịu tội, chịu

tội a!”



Điềm Nhi thấy thế vội nũng nịu quấn lại, cười hì hì nói:

“Chỗ nào a, ngạch nương nhìn xem, không phải con vẫn thật tốt đấy thôi!”



Từ lúc tin tức Ung thân vương bị nhiễm dịch bệnh truyền về kinh thành, tim của mẹ Điềm Nhi liền như treo giữa không trung, đặc biệt khi biết khuê

nữ mình chủ động xin đi hầu hạ chăm bệnh, thì lòng bà càng nóng như lửa

đốt.



“Con đứa không có lương tâm này.” Mẹ Điềm Nhi tức giận chọc

chọc trán nữ nhi: “Lúc ấy sao con không nghĩ tới mình còn có cha mẹ chứ, thật sự là con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi mà.”



“Ngạch

nương!” Điềm Nhi hờn dỗi kêu một tiếng, vẻ mặt lại nghiêm túc nói:

“Quyết định ngày đó, nữ nhi không hề hối hận, nếu đặt ngạch nương vào

trong hoàn cảnh của con, nếu a mã bị bệnh, ngạch nương ngài có thể bỏ đi không quan tâm đến cha được không? Đến phiên nữ nhi cũng giống vậy, con đã gả làm vợ hắn, đó chính là vận mệnh tương liên, vui buồn có nhau,

làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn.” hơn nữa, nói không chừng người ta

còn chê con làm chuyện dư thừa nữa kìa! Điềm Nhi có chút khó chịu khịt

khịt mũi nhỏ



Những đạo lý này, mẹ Điềm Nhi làm sao không hiểu,

nhưng người làm mẹ chỉ luôn hy vọng con gái mình bình an, vĩnh viễn

tránh xa nguy hiểm.



“Aizz! Bất quá cũng coi như con trong cái rủi có cái may.” Mẹ Điềm Nhi chuyển đề tài, mặt mày vui mừng nói: “Con và

Ung vương gia có được quan hệ đồng sinh cộng tử này, xem như cũng ghim

sâu vào trong đáy lòng hắn rồi, ngày sau không cần biết có thêm bao

nhiêu người vào phủ, cũng sẽ không đoạt được sủng ái của con.”



Ý

của ngạch nương, Điềm Nhi làm sao không rõ, qua hết năm này chính là một vòng tuyển tú mới a. Đến lúc đó, trong phủ nhất định sẽ được ban người

mới vào! Vừa nghĩ vậy, tâm trạng Điềm Nhi không tự chủ được mà xấu đi.



Mẹ Điềm Nhi thấy vậy không khỏi thầm trách mình lắm miệng, làm nữ nhi mất

vui, vội lái chuyện hỏi: “Tám Cân đâu? Sao không thấy thằng bé?”
“Ngạch nương, đây là cá sốt cà ngự trù làm, ngài nếm thử có hợp khẩu vị

không.” Điềm Nhi cười híp mắt gắp một miếng thịt cá bỏ vào chiếc đĩa sứ

trước mặt ngạch nương.



“Đừng mãi gắp cho ta, con cũng ăn đi, nhìn xem đã gầy như vậy rồi, cứ như sắp bị gió thổi bay ấy.” Mẹ Điềm Nhi quả thật không phải cố ý nói cho người nào đó nghe, trong thế giới nội tâm

không bị gò bó của bà, Dận Chân trước là con rể sau mới là Ung thân

vương. Cho nên căng thẳng lúc ban đầu qua đi, lúc này đã hoàn toàn thả

lỏng, đương nhiên là muốn nói cái gì thì nói cái nấy thôi.



Nhìn

cảnh tượng hai mẹ con mật mật ngọt ngọt vô hình trung dâng lên một làn

khí đặc biệt bao quanh, mặt Dận Chân đã đen lại càng đen.



“Dạ!”

Điềm Nhi cười cũng gắp lên một miếng cá, trong ánh mắt tràn ngập yêu

thương của ngạch nương, bỏ vào miệng, sau đó một giây kế tiếp ——



“Ụa...” Nàng cúi đầu, vô cùng không có hình tượng mà nôn ra.



“Điềm Nhi!”



“Ngạch nương!”



“Phúc tấn!”



Trong cơn nháo nhào hoảng loạn, Điềm Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, một cỗ uất khí trong lồng ngực lại xông thẳng lên cổ họng. Cuối cùng

không hoàn toàn nín được, ngay cả nước chua trong dạ dày cũng đều phun

ra.



“Người đâu, mau mời thái y cho gia.” Dận Chân trên mặt ẩn

hiện lo lắng, nổi giận gầm lên một tiếng, vươn cánh tay dài ra, liền ôm

Điềm Nhi lên giường hẹp.



Trong thời gian đợi thái y đến, tròng

mắt mẹ Điềm Nhi bỗng nhiên đảo một vòng, tựa như nhớ tới cái gì, lặng lẽ kéo San Hô bên cạnh lại, thầm thì bên tai hỏi cái gì đó. Liền thấy San

Hô ngẩn người, lập tức sau, trên mặt hiện vẻ kinh hỉ.



Dận Chân mẫn duệ cỡ nào, hành động đó làm sao lại không phát giác ra được. Lẽ nào —



Hắn đột nhiên quay đầu, cặp mắt trực tiếp bắn thẳng đến bụng thê tử.



Lẽ nào —