Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 47 : Mang thai (2)

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Tròng trành nghiêng ngả chạy tới từ Thái y viện, xem bệnh cho Ung thân vương phúc tấn, vẫn là Hứa thái y ‘râu dâm’.



(râu hoa râm ;P, mà mình làm biếng wá nên để vậy cho ngắn gọn)



“Thần thỉnh Vương gia đại an.” Lão nhân quỳ trên đất cung cung kính kính dập đầu thỉnh an.



Ước chừng trong lòng Dận Chân chất chứa hy vọng to lớn, lúc này cũng có

chút lo được lo mất, nên thấy hắn hai bàn tay chắp sau lưng gần như siết chặt đến nổi gân xanh, nhưng trên mặt lại không nhanh không chậm nói:

“Ừ, đứng lên đi, đi bắt mạch bình an cho phúc tấn đi.”



Hứa thái y lên tiếng thưa: “Dạ!” đoạn đứng dậy đi tới trước giường, bèn thấy Ung

thân vương phúc tấn đang nửa tựa vào gối mềm thêu vàng kim ngũ sắc, sắc

mặt giận dữ nhìn hắn.



Quái, trông tinh thần vẫn rất tốt đó thôi!

Lúc Tô Bồi Thịnh tới dọa nạt lôi mình đi, hắn còn tưởng Ung thân vương

phúc tấn là bị bệnh gì ghê lắm! Đè nén nghi vấn trong lòng, Hứa thái y

khom người chào Điềm Nhi, sau đó ngồi lên ghế tú đôn: “Mời phúc tấn vươn cổ tay phải ra ạ.”



Điềm Nhi không nhúc nhích — Trong lòng nàng bây giờ vẫn còn tức giận lão già giảo hoạt này!



Hứa thái y hết sức khó xử nhìn Dận Chân.



“Đừng làm loạn nữa.” Dận Chân thanh âm rất nhu hòa, như sợ hù phải cái gì

vậy, nói: “Thân thể nàng không khoẻ, để cho Hứa thái y nhìn xem đi.”



Cho dù trong lòng oán thầm lão già “lang băm râu dâm” không có lương tâm,

giảo hoạt mà thích nói dối này. Nhưng dưới ánh mắt bức người của Dận

Chân và ngạch nương, Điềm Nhi vẫn bất đắc dĩ giơ cổ tay ra.



Lúc

này, mọi ánh mắt trong phòng đều tập trung lên người Hứa thái y đang

chẩn mạch cho Điềm Nhi. Chỉ thấy lão ta chốc chốc nhíu mi, lại chốc chốc lắc đầu, lại chốc chốc nhắm mắt, liên tục làm cho mọi người bất ổn

không thôi.



Sau một lúc lâu, Hứa thái y rốt cuộc mở mắt ra, đứng

lên, sắc mặt vui mừng chắp tay nói với Dận Chân: “Gia đại hỉ a, phúc tấn đã mang thai hơn hai tháng rồi.”



“Mang thai”, hai chữ này giống

như là một tia sét, đánh cho trên mặt Dận Chân xuất hiện ánh sáng điên

cuồng lấp lánh, hai mắt hắn trừng lớn, gấp gáp hỏi: “Ngươi nói thật


“Gia nhà chúng ta a ———?” Điềm Nhi cố ý kéo

dài thanh âm, chậc chậc tắc lưỡi lên tiếng hỏi: “Đây là phát sinh chuyện gì mà ta không được biết chứ, Ngũ phúc tấn của chúng ta bình thường hận không thể tự cải trang mình thành ni cô, thế mà hôm nay lại mềm mại gọi —— Gia nhà chúng ta a?”



Luận về công phu nhanh mồm nhanh miệng

và quấy rối không tha, Ngũ phúc tấn trời sanh tính tình chất phác sao có thể là đối thủ của Điềm Nhi, hai câu đã bị chèn ép đến đỏ bừng cả mặt,

không khỏi dùng ánh mắt cầu cứu, liếc nhìn Thập tam phúc tấn bên cạnh.



“Được rồi, được rồi, hai người cũng đừng chọc nhau nữa.” Thập tam phúc tấn

vẫn là biết ý tứ nhất, bật cười chen miệng nói: “Uyển Như ngươi cũng

đừng e lệ, vả lại ngươi và Ngũ Gia có thể có cơ hội phá băng, hơn phân

nửa còn phải cảm tạ Tứ tẩu đó!”



“A? Chuyện đó có can hệ gì đến ta?” Điềm Nhi kinh ngạc tròn mắt.



“Vẫn là để ta nói đi!” Ngũ phúc tấn khẽ thở dài nghiêm túc nói: “Ba người

chúng ta đều là chị em tốt chân thành với nhau, tình huống của ta các

ngươi cũng đã biết, trước kia ta oán giận Ngũ Gia lạnh nhạt với ta, nên

bộ dạng cũng càng tỏ ra lạnh nhạt, dần dần quan hệ vợ chồng càng trở nên bế tắc, nhưng sau khi biết tẩu...” Ngũ phúc tấn nhìn Điềm Nhi nói:

“Không nói gạt tẩu, ban đầu lúc chúng ta mới gặp, ta cũng không ưa gì

tẩu, bởi vì tẩu, ừm, vì tẩu trông thật sự rất yêu mị, thoạt nhìn giống

như là loại nữ nhân không đứng đắn.”



Điềm Nhi nghe xong không

khỏi cười khổ một tiếng. Trông mặt mà bắt hình dong, cũng bởi vì thế mà

từ nhỏ đến lớn nàng không có nhiều bằng hữu thật lòng, cho nên đối với

lời của Ngũ phúc tấn, ngược lại nàng không hề cảm thấy tức giận gì.



“Nhưng sau đó qua lại với tẩu lâu ngày, mới biết được tẩu chân chân thật thật

là một nữ tử tốt tâm địa thiện lương.” Ngũ phúc tấn thanh âm nhu hòa

nói.



Điềm Nhi nghe xong cũng không khỏi cảm động, trách cứ nói:

“Đừng lái sang chuyện khác a, trước tiên nói một chút về chuyện ngươi và Ngũ Gia đi.”



“Aizz, kỳ thật cũng không có gì.” Ngũ phúc tấn thấp giọng nói: “Không phải gia nhà chúng ta lần trước cũng đi theo đến bãi

săn Mộc Lan sao? Sau khi trở về, đột nhiên hỏi ta, nếu chính hắn cũng bị nhiễm bệnh, liệu ta sẽ giống như tẩu, nguyện ý ở bên cạnh hắn không.”



Khi nào thì bản thân mình thành “tấm gương sáng” rồi, Điềm Nhi nghe xong không khỏi cười khổ.