Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 48 : Chúc thọ
Ngày đăng: 16:35 30/04/20
“Vậy ngươi đáp thế nào?” Điềm Nhi khẽ nhướn hàng mày nhỏ, trêu ghẹo hỏi.
Ngũ phúc tấn vẻ mặt thẹn thùng, nom vẻ mặt nàng ta, Điềm Nhi làm sao còn không hiểu.
“Ta, ta cũng không phải là mã hậu pháo* cho có lệ, mà thật lòng nghĩ như vậy!” Nàng vội vội vàng vàng giải thích.
(* mã hậu pháo: thuật ngữ trong cờ tướng, ý chỉ nói vuốt mông ngựa, làm người vừa lòng)
Điềm Nhi cùng Triệu Giai thị liếc nhìn nhau, đều bật cười lớn.
“Hiện tại hiền danh của tẩu thế mà lưu truyền kinh thành á!” Thập tam phúc
tấn cười nói: “Mấy cái lưỡi ngày thường xổ ra lời huyên thuyên kia, bây
giờ cũng không dám hó hé gì đâu.”
Điềm Nhi nghe vậy không khỏi âm thầm lắc đầu, trong lòng nàng cũng hiểu được, từ lúc gả cho Dận Chân,
mấy lời đồn nào là nàng độc sủng, nàng không hiền huệ cũng sẽ thỉnh
thoảng bị người khác lôi ra nói này nói nọ, bản thân nàng thì chả buồn
quan tâm, nhưng truyền đến tai người khác, không khỏi sẽ mang đến chút
ảnh hưởng không tốt cho Dận Chân.
Ba người họ lại cười cười nói nói dây dưa một lúc lâu, thẳng đến giờ mậu mới chịu cáo từ rời đi.
Sau đó, những ngày kế tiếp, Điềm Nhi liền một lòng một dạ chuyên tâm dưỡng
thai, bởi vì lần này nghi ngờ là đa bào thai, cho nên so với lúc mang
thai Tám Cân thì chịu khổ hơn nhiều. Vậy nên mới vừa được bốn tháng,
bụng của nàng đã lớn gần bằng bảy tám tháng.
Một ngày nọ, trời
vừa hửng sáng, Điềm Nhi mở mắt ra, Dận Chân đã không còn trong phòng,
ngáp một cái, San Hô liền bưng nước ấm vào.
“Trời hãy còn sớm, sao chủ tử không ngủ thêm một lát?”
Điềm Nhi dụi dụi mắt, đỡ lấy cái bụng tròn vo, rất là cảm thán nói: “Ta cũng muốn ngủ a, nhưng hôm nay là sinh thần của Đức phi nương nương, ta thân là con dâu phải tiến cung chúc thọ a!”
“Chủ tử...” San Hô lo lắng nói.
Điềm Nhi phất phất tay, mỉm cười nói: “Không sao đâu, tối hôm qua gia có nói, sẽ cùng ta đến Vĩnh Hòa cung.”
San Hô nghe vậy mới yên lòng, bắt đầu hầu hạ chủ tử rửa mặt chải đầu.
Lúc này chẳng những Khang Hy, mà mọi người trong Vĩnh Hòa cung cũng không nhịn được bật phì cười.
Tám Cân cự nự, lớn tiếng cường điệu nói: “Con vừa mới học viết chữ thôi, về sau lập tức sẽ viết tốt hơn mọi người đấy.”
“Phải! Phải! Phải! Hoằng Đán của chúng ta là thông minh nhất, cơ trí nhất,
hiếu thuận nhất, lễ vật này của con a, Hoàng tổ mẫu rất thích!” Đức phi
lau khóe mắt tiếu lệ, vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của Tám Cân.
Tám Cân có chút bẽn lẽn nhoẻn miệng cười.
Khang Hy thấy vậy, lại chợt khẽ thở dài xúc động nói: “Đúng vậy a, trên thế
gian này, lễ vật tốt nhất, không gì hơn được chân tâm thật ý!”
Mọi người bên dưới nghe vậy, ý cười trên mặt cũng không khỏi hơi thu liễm lại.
Điềm Nhi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Khang Hy trên ngự tọa, so với lúc ở Mộc Lan, vị thiên hạ chí tôn này tựa hồ như già đi rất nhiều, giữa hai đầu mày
mơ hồ ẩn hiện nét mỏi mệt. Điềm Nhi thầm nghĩ, xem ra chuyện của Trực
Quận vương vẫn còn khiến cho vị lão giả này thương tâm a!
Đế
vương hoài cảm cũng chỉ là ngắn ngủn trong một cái chớp mắt mà thôi, một lát sau, toàn bộ Vĩnh Hòa cung lại khôi phục không khí như trước đó.
Khang Hy đế còn hỏi thăm tình hình mang thai của Điềm Nhi, ông cũng nhìn ra, bụng của vợ lão Tứ quả thực là lớn quá mức bình thường a! Dận Chân
thần sắc nhàn nhạt liền nói chuyện đa bào thai. Khang Hy đế nghe xong
liền mừng rỡ. “Có thể sinh” vô luận ở thời đại nào đều tượng trưng cho
có phúc.
“Tốt tốt tốt!!!” Khang Hy nói liền ba tiếng tốt, nói với Điềm Nhi: “Năm đó Khâm Thiên Giám phán bát tự của ngươi, có nói ngươi
là một người phúc quý song toàn, vượng phu vượng tử. Nay xem ra, quả
thực là như thế.”
Điềm Nhi xấu hổ cười cười.
Khang Hy lại quay qua Dận Chân, rất xúc động nói: “Lão Tứ a, ngươi có thể có nhiều con nối dõi, trẫm coi như cũng yên tâm.”
Dận Chân nghe xong, trong lòng khẽ động, ngẩng đầu ánh mắt sáng quắc nhìn
phụ thân trên nơi cao cao tại thượng. Mà Thập Tứ a ca Dận Trinh đang
ngồi bên cạnh trong lòng lại cả kinh, âm thầm suy nghĩ, Hoàng a mã nói
vậy rốt cuộc là có ý gì?