Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 49 : Mỗi người một toan tính

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Lúc rời khỏi Vĩnh Hòa cung, bầu trời đã bao phủ một vầng tịch dương.



Trong xe ngựa, Tám Cân dựa vào người Điềm Nhi, Điềm Nhi tựa vào người Dận Chân, ba người đều không ai lên tiếng.



Đột nhiên, Điềm Nhi bật cười phì một tiếng, chỉ vào Tám Cân nói: “Chớp mắt rồi, con chớp mắt rồi.”



Tám Cân nghe vậy, chán nản nhún nhún vai nhỏ, vẻ mặt ‘thua mất rồi a’.



Điềm Nhi thắng cuộc, cười gập người như đứa con nít, đương nhiên, lúc cười vẫn không quên dụi dụi mắt.



Dận Chân nhìn hai mẹ con một lớn một nhỏ không có chút nào đứng đắn, không khỏi âm thầm ão não lắc đầu.



Cả nhà đang náo nhiệt, xe ngựa lắc lư dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng Tô Bồi Thịnh mang theo ý cười: “Gia, chúng ta về đến phủ rồi.”



Một lát sau, Dận Chân bước xuống xe trước, tên nhóc bướng bỉnh Tám Cân cũng tự động tự mình nhảy xuống, nhưng lúc đến phiên Điềm Nhi... Dận Chân

đưa cánh tay ra, ai ngờ cô nương nào đó gần đây càng ngày càng được voi

đòi tiên, lắc đầu không chịu, giang hai tay ra, bộ dạng như ‘chàng ôm

thiếp xuống đi’.



Nam nhân khóe miệng giật giật, khẽ trừng mắt liếc nhìn nàng một cái.



Cô nương nào đó làm nũng bĩu môi nhỏ, cái bụng tròn trịa khẽ ưỡn về trước một cái.



Dận Chân mặt không thay đổi nhìn cái bụng bao lấy đám con của hắn, sau đó,

mắt lạnh quét một vòng xung quanh. Tô Bồi Thịnh đã sớm thức thời lui về

sau ba bước giả làm bức tường cỏ, đám nô tài xung quanh cũng đã khom

lưng cúi gằm đầu.



Dận Chân khẽ thở dài, duỗi cánh tay dài ra, ôm nàng xuống.



“Đừng buông, đừng buông...” Điềm Nhi như con bạch tuộc bám lên người trượng

phu, đặc biệt rất hùng hồn đắc chí, nói to: “Không biết sao bây giờ chân của thiếp mềm nhũn rồi, nếu tự đi, nhất định sẽ ngã đấy.”



Cánh tay đang muốn thả xuống của Dận Chân, cứng đờ ngay lập tức.



Dưới ánh đèn lồng đỏ rực, nhìn khuôn mặt nhỏ bày ra vẻ thật ngây thơ của thê tử, Dận Chân oán hận mài mài răng nanh.



“Vậy thì... phiền toái gia rồi!” như con sóc con cọ cọ bên cổ nam nhân, cô nương nào đó cười còn ngọt hơn mật.



Ngạch nương đúng là chỉ giỏi xảo quyệt! Tám Cân ở phía sau, le lưỡi làm mặt quỷ với ngạch nương thích làm nũng xấu xấu xấu.



Điềm Nhi mặc kệ thằng bé, đắc ý khẽ hứ ———



Cứ như vậy Dận Chân một đường bế Điềm Nhi trở về Gia Hòa viện, cũng may

hắn ngày thường tập võ có lực, bằng không với thể trọng bây giờ của Điềm Nhi, thật đúng là không tài nào bế nổi. Đi vào phòng, San Hô cùng Phỉ

Thúy tiến lên nghênh đón, thấy tình huống này đầu tiên là hoảng sợ, nghĩ là chủ tử xảy ra chuyện gì, sau lại thấy chủ tử sắc mặt hồng nhuận, mặt mày mềm mại thì hơi yên lòng.



Sau khi tắm rửa xong, Điềm Nhi

liền loạt xoạt chui vào trong ổ chăn trên giường gạch, Dận Chân thì ngồi bên cạnh cởi giày ngâm chân. Hai vợ chồng tùy ý tán gẫu vài câu, đúng

lúc này, Tô Bồi Thịnh đi vào bẩm báo, nói là có người cầm danh thiếp của Dận Chân đến bái phỏng.



Điềm Nhi không khỏi ngạc nhiên: “Ai lại nhằm lúc trời tối đen mà tới thăm hỏi chứ?”



Dận Chân lau chân, tùy ý nói: “Là một môn hạ làm việc cho gia.”



Điềm Nhi cũng không bận tâm, chỉ nói: “Bên ngoài trời lạnh, chàng nhớ mặc thêm nhiều chút.”
Niên Canh Nghiêu lại nói tiếp: “Hơn nữa, ca nghe nói hiện nay vị Ung thân

vương phúc tấn kia rất được Tứ a ca sủng ái, dưới gối nàng đã có một đứa con trai, nay trong bụng lại còn đang mang thai, nghe nói ngay cả Hoàng thượng cũng khen nàng là người có phúc lớn... Chưa hết, lần trước Tứ a

ca bệnh tình nguy kịch, là nàng thủ tại bên người không rời nửa bước,

hiền danh này đã lưu truyền rộng rãi, nàng ta vừa có địa vị lại được

sủng ái, muội vào cửa trễ hơn, làm sao có thể tranh giành được?”



Niên Tiểu Điệp nghe vậy, trong lòng liền không vui nổi, chỉ thấy nàng ngẩng

cao đầu, vẻ mặt khinh thường, thanh âm lạnh lùng nói: “Nàng ta có là

chính thất thì thế nào? Nàng ta có con trai thì thế nào? Nàng ta được

sủng ái thì thế nào?” Liên tục nói ba câu ‘thế nào’, Niên Tiểu Điệp khí

thế ngất trời nói: “Trong lòng Tứ gia đã có muội, chỉ đợi muội vào cửa,

chắc chắn sẽ làm cho hắn chỉ chung tình với một mình muội, đến lúc đó tự nhiên sẽ có con trai, hơn nữa đối với hoàng tử Mãn Thanh mà nói, kỳ

thật địa vị phúc tấn và trắc phúc tấn cũng không chênh lệch quá lớn, chỉ đợi tương lai Tứ gia ‘vinh đăng đại bảo’, con trai của muội sẽ là hoàng tử cao quý, đến lúc đó ai sẽ quan tâm hắn là do trắc phúc tấn sinh ra

chứ?”



(* Vinh đăng đại bảo: vinh quang ngồi lên ngôi báu)



Niên Canh Nghiêu nghe lời này không khỏi thần sắc đại biến, đứng bật dậy

quát: “Cấm ngôn! Cái gì mà vinh đăng đại bảo, lời này mà muội cũng có

thể nói sao.”



Từ lúc xuyên không đến đây, vị ca ca ‘hờ’ này của

Niên Tiểu Điệp luôn đối với nàng ngàn theo trăm thuận, cho nên lúc này

nàng cũng không sợ, ngược lại phản đối: “Ở đây chỉ có hai huynh muội ta, có gì mà không thể nói, ca ca... muội nói cho huynh biết, người kế thừa đế vị tương lai, nhất định là Ung thân vương.”



Sắc mặt Niên Canh Nghiêu trải qua vài phen biến hóa, lại nhìn vẻ mặt cố chấp của muội

muội, cuối cùng khe khẽ thở dài, xoa mi tâm nói: “Những lời này về sau

không được nói nữa, nếu muội đã quyết định, vậy ca ca bất cứ lúc nào

cũng sẽ là hậu thuẫn kiên cố nhất của muội.”



Niên Tiểu Điệp nhoẻn miệng cười, nũng nịu cọ cọ lên người Niên Canh Nghiêu, lay ống tay áo

của hắn, nói: “Tiểu Điệp đã biết, về sau Tiểu Điệp có thể hoàn toàn dựa

dẫm vào ca ca rồi.”



Niên Canh Nghiêu bất đắc dĩ cười khổ một

tiếng, sau lại nói: “Đúng rồi, trong khoảng thời gian trước kỳ tuyển tú

này, muội thành thành thật thật ở trong nhà cho ca, ngàn vạn lần không

được xuất đầu lộ diện ra ngoài, vạn nhất gặp phải Thập Tứ a ca, chỉ sợ

sẽ phát sinh phiền phức gì.”



Bởi vì chuyện tai tiếng kia mà Niên

Tiểu Điệp từng bị phạt nặng, gần như muốn tróc một lớp da, trong hai năm qua đều bị nhốt ở trong nhà không được ra ngoài, cho nên nghe Niên Canh Nghiêu nói vậy, bèn vội vàng nói: “Ca ca sao còn nhắc đến chuyện cũ xưa lơ xưa lắc kia chứ, ai mà chẳng có thời non trẻ không hiểu chuyện, vả

lại muội cùng với Thập Tứ a ca hoàn toàn trong sạch, nhiều lắm chỉ xem

nhau như là bằng hữu mà thôi, tại sao một đám các người, ai cũng nghĩ

đến chuyện xấu xa kia.”



“Được rồi, được rồi, muội muội của ta

trong bụng đều là phong quang tề nguyệt, chúng ta là đám phàm phu tục tử tất nhiên không sánh bằng.” Niên Canh Nghiêu cười khổ nói: “Ca ca chẳng qua nhắc nhở muội một chút thôi, dù sao nếu muội muốn bước vào cửa lớn

phủ Ung thân vương, thì tuyệt đối không thể có dính líu gì với Thập Tứ a ca được, nếu không người đầu tiên đương kim Thánh thượng không bỏ qua,

chính là muội đó!”



Đối mặt với vẻ mặt đầy cảnh cáo của Niên Canh

Nghiêu, trong lòng Niên Tiểu Điệp đánh thót một cái, dùng sức gật gật

đầu: “Muội muội đã biết rồi!”