Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 6 : Phiền muộn

Ngày đăng: 16:34 30/04/20


Tô Bồi Thịnh đứng ngoài cửa nhà lớn của Gia Hòa Viện, dùng sức xoa xoa mắt.



Đồ đệ Tiểu Hỉ Tử tinh ý, vội bưng ly trà nóng đến, cười nói: “Sư phó, uống vài ngụm cho tỉnh táo đi.”



Tô Bồi Thịnh miệng thì cười mắng một câu, tay lại nhận lấy ly trà, một chén vào bụng, quả nhiên giảm được chút mệt mỏi.



“Hỉ Tử, ngươi nhận ta làm sư phụ mấy năm rồi?”



“Bẩm sư phụ” Tiểu Hỉ Tử ánh mắt lóe sáng trả lời: “Đã ba năm rồi ạ!”



Tô Bồi Thịnh cười liếc hắn một cái, rồi nói: “Ta cũng không vòng vèo với

ngươi, nói thẳng đi, gia phân phó phái hai thái giám đắc lực cho phúc

tấn, ta muốn cho ngươi đi, ngươi thấy thế nào.”



Tiểu Hỉ Tử nghe

vậy phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, cuống quít dập đầu nói: “Tạ sư phụ cất nhắc, đại ân đại đức của ngài, Tiểu Hỉ Tử cả đời cũng không quên.”



Tô Bồi Thịnh vừa lòng gật đầu, tự mình đỡ hắn đứng dậy, còn nói thêm:

“Ngoài ngươi ra, trong viện này còn phải thêm một người nữa, ta có ý

chọn Phùng Tam, ngươi thấy sao?”



Nụ cười trên mặt Tiểu Hỉ Tử càng sâu, không ngừng khom người nói: “Phùng Tam thành thật an phận, đúng là người thích hợp!”



Thành thật an phận là một cách gọi khác của hiền lành không thức thời, cùng

làm việc với người như vậy, ở trước mặt chủ tử mới không bị đoạt mất nổi bật, bởi thế Phùng Tam này sao không thích hợp cho được!



Tô Bồi Thịnh an bài như vậy, chẳng qua cũng là thuận tiện bán một cái nhân tình thôi!



Hai thầy trò lại trò chuyện một lúc, lúc này sắc trời cũng dần dần hửng sáng.



Một nhóm hạ nhân khom người đi tới.



Trên tay mỗi người bưng chậu đồng, hộp đen, ống nhổ, còn có triều phục đã được là thẳng thớm, đông châu này nọ.



Tô Bồi Thịnh sửa sang lại dáng vẻ của mình, nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa phòng ra, khom người dẫn đầu đi vào.



“Gia, đã giờ thìn rồi ạ.” Tầm mắt hắn nhìn xuống đất, nhỏ giọng gọi.



Chỉ nghe trong tấm màn vải bông dày màu đỏ thắm kia truyền đến một chút

động tĩnh, không bao lâu, Dận Chân chỉ khoác áo trong xuống giường.



Tô Bồi Thịnh vừa định đi tới hầu hạ chủ tử thay quần áo, một tiếng nỉ non
lại dùng cơm trưa, không biết thức ăn của Vĩnh Hòa cung, ca ca có hài

lòng không?”



Dận Chân mí mắt cũng không nâng, trả lời: “Cũng được.”



Dận Trinh chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, khó chịu như bị mắc xương gà, lên không nổi xuống không xong, thật sự là cực kỳ khó chịu.



“Thập tứ đệ giục ngựa đuổi theo chỉ để hỏi cái này?”



Dận Trinh cắn chặt răng, cười giễu ha ha vài tiếng, nói: “Ta cũng là quan

tâm Tứ ca thôi, phải biết rằng ngài từ bé cũng không dùng cơm ở Vĩnh Hòa cung được bao nhiêu bữa, đệ đệ sợ phục vụ không chu đáo, nên mới tới

hỏi một chút.”



Nghe được lời này, Dận Chân đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, trong đôi con ngươi đen hiện lên ánh sắc nhọn nhìn hắn.



Bị loại ánh mắt này đâm tới, trong lòng Dận Trinh chợt lạnh run, lập tức

một luồng xấu hổ vụt nảy lên ngực, hắn vung roi ngựa trong tay, lạnh

lùng nói: “Tứ ca mặc dù là con nuôi của Hiếu nhân nghĩa hoàng hậu, nhưng ngạch nương cũng là mẹ ruột của ca, mong rằng ca ca thông cảm cho tấm

lòng từ mẫu của bà, đừng cứ luôn chọc lão nhân gia bà tức giận thì hơn.” Nói xong, Dận Trinh cũng không thèm quan tâm đến sắc mặt hóa đen của

ông anh ruột, cầm dây cương trong tay, xoay ngựa rời đi.



Ở trước

công chúng, bị đệ đệ chỉ vào cái mũi mắng mình bất hiếu, có thể tưởng

tượng được phẫn nộ trong lòng Dận Chân như thế nào. Đôi tay khớp xương

rõ ràng của hắn siết chặt thành quyền vang lên tiếng crắc~, toàn thân

tỏa ra sát ý mãnh liệt.



Tô Bồi Thịnh run rẩy đứng ngoài cửa thư

phòng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sau khi từ trong cung trở về,

chủ tử gia liền tự giam mình bên trong. Theo kinh nghiệm phục vụ bên

cạnh nhiều năm của hắn, lúc này ai tới gần là người đó chết chắc a!



Không khí khó chịu này vẫn kéo dài mãi đến khi trăng lên cao, đương lúc Tô

Bồi Thịnh cho là chủ tử gia sẽ cứ ngồi ngẩn ra như vậy đến sáng mai, thì Dận Chân lại đẩy cửa đi ra. Trên mặt hắn đã khôi phục vẻ lạnh nhạt như

mọi ngày, ít nhất trên nét mặt đã không còn nhìn ra hắn mấy canh giờ

trước đã từng bạo nộ thế nào.



“Đến chỗ phúc tấn!” Dận Chân nhàn nhạt nói.



“Dạ.” Tô Bồi Thịnh bắp đùi run lên, đáp.