Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 7 : Thiếp thất
Ngày đăng: 16:34 30/04/20
Lúc Dận Chân đến, Điềm Nhi còn đang bưng bát canh lỗ tai mèo nóng hổi uống ngon lành.
Khi nghe thấy Tiểu Hỉ Tử bên ngoài cố ý cất cao giọng: “Thỉnh an gia”, nàng vội vàng lau lau miệng nhỏ, xuống giường mang hài vào, cố gắng bày ra
dáng vẻ rụt rè.
“Gia đã đến ạ!” Dưới ánh nến, thiếu nữ mỹ lệ yêu
kiều đứng đó, đôi mắt to chớp chớp, trên mặt lộ ra một đôi má lúm đồng
tiền động lòng người, vô cùng mừng rỡ hoan nghênh hắn.
Bắt gặp nụ cười khoan khoái ấy, tâm tình phiền muộn của Dận Chân không khỏi khá hơn vài phần.
Mặc dù Điềm Nhi đầu óc không thông minh lắm, nhưng rất biết nhìn sắc mặt,
thấy trên mày vị hôn phu đại nhân mang hàn ý, trong lòng lập tức cảnh
giác. Lúc người khác đang khó chịu, ngàn vạn lần không nên chọc tới, nếu dính phải đuôi “bão” thì tổn thất rất nghiêm trọng. Cho nên nụ cười
trên mặt tiểu cô nương Điềm Nhi càng thêm chân chó, chỉ số ân cần lập
tức lên cao.
Quét mắt qua bát canh “Lỗ tai mèo”* trên bàn, Dận Chân mở miệng nói: “Phúc tấn đang ăn khuya?”
(*lỗ tai mèo: một loại mì nước, mì được cắt nhỏ nhỏ nhìn như lỗ tai mèo, ăn chung với các loại rau củ)
Điềm Nhi lập tức xấu hổ trả lời: “Dạ phải! Gia muốn cùng ăn một chút không?”
Dận Chân trầm mặc không nói, Điềm Nhi tỏ vẻ hiểu được, tay ngọc vung lên,
thần khí hiện ra như thật ra lệnh nói: “Bảo phòng bếp lớn bưng thêm một
bát canh lỗ tai mèo lên, còn nữa, đem bữa tối của gia hâm nóng, cũng
bưng lên luôn.”
Dận Chân nghe vậy, bước chân dừng lại, nhìn Điềm Nhi thật sâu.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn được dọn lên.
Chỉ thấy trong làn trúc xinh xắn đặt bốn năm chiếc bánh bột hiện lên lớp
sáng bóng mỏng manh, đồng thời còn có một đĩa khoai tây xắt sợi, một đĩa rau củ xắt sợi xào 3 màu, một nồi đậu hủ hành lá còn nóng hôi hổi, thêm một ít tỏi ngâm đường, đậu đũa xào ớt xắt.
Điềm Nhi cầm đũa ân cần xé một góc bánh mỏng gắp vào cái đĩa sứ trắng đặt trước mặt Dận Chân.
“Đây là tương ngọt con dâu Lưu gia tự chế, ăn rất ngon...” Nàng vừa phết ít
tương lên mặt bánh vừa nói: “Rồi cho thêm chút cà rốt, khoai tây xắt sợi lên,... cuối cùng cuốn lại. Gia, ngài nếm thử xem, thật sự ăn rất ngon
đó!” Điềm Nhi chớp đôi mắt lấp lánh, vẻ mặt cam đoan nói.
Trông
giống mấy đời phúc tấn tiềm nhiệm, sớm đi gặp Diêm Vương một chút.
Triệu Giai thị thì ngược lại, mặt đầy ngây thơ, xém chút nữa phun một câu: “Phúc tấn thật xinh đẹp a!”.
Hai bên đánh giá nhau xong, San Hô và Phỉ Thúy liền phi thường tinh mắt đi
tới. Một người bưng khay trà bằng gỗ tử đàn, một thì cầm đệm hương bồ
trong tay lần lượt đặt trước mặt ba người họ.
Rốt cục ba nàng vẫn còn nhớ mục đích mình tới đây, thấy thế đều phi thường tự giác quỳ
xuống lần lượt nhất nhất kính trà cho vị “Tân phúc tấn” này.
Nhìn bọn họ bên dưới, giờ phút này Điềm Nhi cũng không biết tâm tình của
mình là gì, sau khi âm thầm lẩm nhẩm vài đôi câu chua chua, nàng vẫn
nhận lấy trà uống. Sau đó vẻ mặt lại “ung dung hiền thục” phát biểu một
bài cảm tưởng nhậm chức. Nào là mọi người đều là tỷ muội a, phải chung
sống hòa thuận a, mặc dù cấp bậc ta cao hơn, nhưng chỉ cần các ngươi
ngoan ngoãn này, không làm trái quy củ này, ta sẽ không làm khó dễ các
ngươi này... bla bla bla. Sau khi tràng giang đại hải nói toàn lời vô
nghĩa không có dinh dưỡng, Điềm Nhi lấy “quà gặp mặt” đã chuẩn bị trước
từ trong tay San Hô, đưa cho từng người họ.
Hiện tại nàng chưa
nắm giữ khố phòng trong phủ, cho nên mấy thứ này đều là tiền riêng của
nàng, tiêu pha một phen như vầy, Điềm Nhi từ nhỏ sống trong gia đình
thường dân, biểu tình cực kỳ CMN đau lòng a!
Vì để cho quả tim
của mình dễ chịu chút, Điềm Nhi quả quyết lấy tay nâng trán, tỏ vẻ tối
qua ngủ không ngon, hiện tại có chút đau đầu.
Ba người kia đều thực tinh mắt, làm sao mà không hiểu ý, bèn lục đục đứng dậy cáo từ.
Bọn họ vừa ra khỏi Gia Hòa viện, Lý thị đột nhiên quay đầu nói với Triệu
Giai thị bên cạnh: “Hôm qua tỷ thêu được một mảnh khăn “bạch lộ phiên
thủy” (cò trắng sải cánh bay trên nước), kỹ thuật thêu của muội muội
giỏi nhất, không bằng đến viện tỷ xem giúp tỷ một chút nhé.”
Triệu Giai thị vẫn luôn xem Lý thị làm chủ, sai đâu đánh đó, làm sao có thể không đáp ứng, vội vàng gật đầu nói: “Dạ được!”
Dõi theo bóng lưng hai người sóng vai bước đi, trong vô tình hay cố ý, Tống thị bị bỏ lại sau, trong mắt thoáng vụt qua vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Nàng thầm nghĩ, sợ là lại sắp nổi gió rồi!