Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 24 : Gió nổi lên

Ngày đăng: 16:34 30/04/20


Điềm Nhi bị đè nặng mà tỉnh.



Mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, liền nhìn thấy bộ mặt nghiêng của nam nhân đang vùi trong ngực mình.



Một vệt đỏ hồng nhanh chóng nhuộm lên hai gò má, nàng có chút khó khăn gắt giọng: “Nặng quá, đè chết thiếp rồi.”



Dận Chân nghe vậy cũng không thèm để ý, động tác ngược lại càng thêm thô

lỗ, bị cấm dục quá lâu đã khiến hắn giờ phút này không có khả năng dừng

lại.



“Có hơi lớn!” Hài lòng nhìn đôi gò núi rõ ràng đã lớn lên rất nhiều, trên mặt nam nhân lộ ra nụ cười đắc ý.



Điềm Nhi bị hắn xoa nắn cũng động tình, chẳng biết lúc nào y phục trên người đã bị lột sạch ra.



Vùi đầu vào nơi trắng nộn kia, nam nhân ngâm rên nói: “Trên người có mùi sữa tanh.”



Điềm Nhi nắm chặt đầu ngón tay, nghẹn ngào nói: “Đừng hút... đó là đồ ăn của con a...”



Nam nhân nghe vậy, chẳng những không để ý tới, động tác ngược lại càng thêm phóng đãng.



Hai người đã lâu chưa làm chuyện phòng the, lần này, tất nhiên là như cuồng phong mưa rào, không ngừng lăn qua lăn lại rất lâu rất lâu mới xem như

là ngừng lại.



Ngày hôm sau tỉnh lại, Dận Chân đã sớm không thấy

bóng dáng đâu. Cả đêm hoan ái, khiến cả người Điềm Nhi rã rời mệt mỏi

kinh khủng, nhưng hôm nay còn có cả đống chuyện chờ xử lý, không nên nằm lỳ, đành phải cố lê thân thể khó chịu đứng lên trang điểm, lúc đang

chuẩn bị, Tiền ma ma đã ôm Tám Cân đi tới.



Tiểu tử kia hình như cũng vừa tỉnh dậy, tâm tình đang khó chịu, Điềm Nhi vừa đùa một tẹo liền chu cái miệng nhỏ oa oa khóc lên.



“Được rồi, được rồi, Tám Cân đừng khóc, đừng khóc, ngạch nương đây a!” Điềm

Nhi bế tiểu tử kia vào lòng, nhẹ nhàng đung đưa, thằng bé này vừa mới

đầy tháng rõ ràng hung mãn hơn lúc mới sinh, ngay cả tiếng khóc cũng như sét đánh, vang to khủng khiếp.



Nghe thấy thanh âm dỗ dành dịu

dàng của mẫu thân, tiểu tử kia ngoẹo đầu qua, ủy khuất sụt sùi vài cái,

sau đó liền trừng cặp mắt to đen bóng nhìn chằm chằm vào “kho lúa” của

mình.



Thằng bé đói rồi!



Ban đầu, Điềm Nhi vốn cũng không

tính tự mình cho con bú, nhưng lần trước ngạch nương đến, dặn dò nàng

tốt nhất nên thỉnh thoảng cho con bú một chút.


“Lão thần thỉnh an phúc tấn, phúc tấn vạn phúc kim an.”



Điềm Nhi vội vàng nói: “Hứa thái y không cần đa lễ, mau xem xem Triệu Giai muội muội thế nào.”



Hứa thái y nghe vậy liền đứng lên, bước nhanh đến bên giường.



Điềm Nhi thấy thái y đã bắt đầu xem mạch cho Triệu Giai thị, lúc này mới

xoay người nói với Tống, Lý: “Bây giờ thái y đã tới rồi, chuyện tiếp

theo cứ giao cho ông ấy xử lý, các ngươi đi về trước đi, tránh gây trở

ngại cho Hứa thái y chẩn trị.”



Lý thị nghe vậy, há miệng toan

muốn nói gì, lại bị Tống thị bên cạnh khẽ lôi kéo. Điềm Nhi kéo căng

mặt, chỉ làm như không nhìn thấy.



Sau khi hai người họ đi khỏi,

Điềm Nhi liền xoay người ra khỏi phòng ngủ, đi tới gian ngoài. “Tiểu Hỉ

Tử, gọi tất cả nô tỳ hầu hạ bên cạnh Triệu Giai cách cách đến đây.”



“Dạ.”



Một lát sau, bốn tiểu nha hoàn đã quỳ trên mặt đất.



Điềm Nhi nhìn lướt qua, trầm giọng hỏi: “Ai có thể nói cho ta biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”



Mấy tiểu nha hoàn đã sớm sợ hãi đến bay cả hồn vía, thấy phúc tấn chủ tử lạnh mặt hỏi, tất cả đều anh anh khóc lên.



Điềm Nhi thấy thế chau mày một cái, lập tức chỉ một nha hoàn trong đó, hỏi: “Ngươi tên là gì.”



“Nô, nô tỳ Tiểu Lan ạ.”



“Ngươi không cần sợ, ta hỏi ngươi, chủ tử nhà ngươi bắt đầu nổi những thứ kia

trên mặt từ khi nào.” Nhiều bọc mủ như vậy, khẳng định không chỉ mới nổi lên trong một hai ngày.



Tiểu Lan nghe xong cả người càng run rẩy kịch liệt, chỉ mãi khóc, cũng không trả lời.



“Chủ tử hỏi ngươi nói đi chứ, bị điếc sao?” Tiểu Hỉ Tử tiến lên một bước,

sắc giọng đe dọa: “Đám nô tài các ngươi, một chút quy củ cũng không có,

dứt khoát lôi tất cả ra ngoài đánh chết cho rồi.”



“Phúc tấn tha chết, phúc tấn tha chết...” Tiểu Lan không ngừng bang bang dập đầu nói: “Nô tỳ sẽ nói hết.”