Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 34 : Phong vương

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Quãng thời gian

trôi qua ở thôn trang ôn tuyền, không thể nghi ngờ là khoái hoạt nhàn

nhã. Nơi này không có nhiều quy củ, cũng không có nhiều chuyện phải lo

nghĩ. Hắn và nàng như một đôi vợ chồng bình thường nhất, mỗi ngày trải

qua cuộc sống “phóng ngựa du săn, ôn tuyền thủy ấm”.



Nhưng thời

gian khoái hoạt cũng có lúc kết thúc, hơn nữa trong lòng Điềm Nhi cũng

thấy nhớ Tám Cân ở trong phủ, vì thế, sau nửa tháng ở đây, bọn họ liền

lục đục lên xe ngựa hồi phủ.



Trong xe, Điềm Nhi giống như con sâu lông không xương, nửa tựa lên người trượng phu, Tiểu Hoàng đáng yêu thì đang say ngủ trong lòng nàng, bình nước trên lò than màu xám sôi lên,

phát ra tiếng ùng ục. Phỉ Thúy biết điều lui vào một góc, từ trong rương Bát Bảo bên người, lấy ra một bộ gốm sứ hoa văn xanh vẽ ‘Long vân nâng

đào mừng thọ’, lại dọn lên bốn loại trà bánh trên cái mâm sứ cùng màu,

cung kính bưng tới.



Vì dậy sớm, lúc này Điềm Nhi đang buồn ngủ,

không muốn ăn chút nào. Dận Chân thấy thế liền không hài lòng, cứng rắn

xốc nàng lên, Điềm Nhi không còn cách nào, chỉ có thể ăn hai miếng bánh

nhân hạt thông, uống vài ly trà nóng, sau đó lại vèo một cái, chui trở

về trong ngực trượng phu.



Mùa đông năm nay hình như tới sớm hơn

bình thường cũng đặc biệt lạnh khác thường, chỉ mới cuối tháng mười một

mà trời đã âm u, gió rét quét mạnh, cho nên lồng ngực nóng hừng hực của

Dận Chân là cái ổ yêu thích nhất của cô nương nào đó.



Gần trưa,

đoàn người đã tiến vào cổng Tuyên Vũ Môn của kinh thành, sau khi cáo

biệt vợ chồng Thập Tam gia, xe ngựa của Dận Chân và Điềm Nhi liền thẳng

đường hướng về phủ Tứ bối lặc, Tống thị cùng Lý thị đứng ở cổng trong

nghênh đón, Dận Chân không nói nhiều, chỉ tự mình đi đến thư phòng, Điềm Nhi thì về Gia Hòa viện.



Đám người San Hô, Tiểu Hỉ Tử đã sớm

đứng chờ ở dưới hành lang, thấy Điềm Nhi đi tới, người người đều vẻ mặt

tươi cười quỳ xuống, đồng thanh nói: “Thỉnh an phúc tấn, cung nghênh

phúc tấn hồi phủ.”



“Đám tinh quái này!” Điềm Nhi cười vội hạ tay: “Mau đứng lên đi, trời rất lạnh, đều đứng cả đây làm gì, còn không mau

vào phòng.”



Đám người vây quanh chủ tử, hi hi ha ha đi vào buồng trong.



Điềm Nhi thoát áo choàng trên người, gấp gáp hỏi: “Tám Cân đâu?”


Cô bé ngốc nghếch này!



Dận Chân vươn tay, bất ngờ kéo cô bé ngốc ngếch luôn thích nói ra mấy lời ngon tiếng ngọt kia vào trong lòng.



Động tác cực nhanh kéo ra vạt áo tỳ bà vướng víu đáng ghét kia, hiển nhiên

đã làm cho người trong lòng có chút hoảng sợ mà không ngừng vùng vẫy hai tay, cũng rất gây trở ngại cho động tác của hắn.



“Đàng hoàng một chút.” Nặng nề mút lên cái cổ trắng nõn, nam nhân thở gấp nói: “Gia, muốn nàng.”



Oa oa... Đây là cái tình huống quái gì a?



Điềm Nhi rõ ràng là bị dọa cho sợ hết hồn, một khắc trước, bọn họ còn đang

rất chi là nghiêm túc thảo luận vấn đề “thăng quan phát tài” đó có biết

không? Cớ sao ngay một khắc sau đó, liền chuyển đến loại chuyện này a?

Hơn nữa, vị hôn phu đại nhân à, ngài có biết là dạo gần đây, làm chuyện

phòng the cũng hơi quá mức thường xuyên rồi đó? Nghe nói, như vậy dễ bị

hư thận nha.



Trong đầu hiện lên đủ loại chuyện loạn thất bát tao, đông một búa, tây một gậy. Thế nhưng, rất nhanh, nam nhân liền khiến

cho nàng không thể suy nghĩ những chuyện gì khác rồi.



***



Khang Hy năm thứ 47, đông chí, hoàng đế bệ hạ ban chiếu thư, phân phong cho chư vị hoàng tử trưởng thành.



Tam a ca Dận Chỉ làm Thành thân vương, Tứ a ca Dận Chân làm Ung thân vương, Ngũ a ca Dận Kỳ là Hằng thân vương, Thất a ca Dận Hữu làm Thuần thân

vương. Bát a ca Dận Tự, Cửu a ca Dận Đường, Thập tam a ca Dận Tường,

Thập Tứ a ca Dận Trinh làm Bối tử, mà Thập a ca Doãn Thị Ngã vì mẫu thân đã mất là Hoàng quý phi cho nên được đặc cách phong là Đôn quận vương.



Chiếu thư này vừa được ban ra, trong kinh thành lập tức lại nổi lên một hồi

phong ba. Thế lực của mọi bên, nào là xào bài rồi lật bài, tranh chấp

rồi so tài, thật sự náo nhiệt không thôi.



Đương nhiên, đối với

những chuyện này, Điềm Nhi cũng không hề để tâm đến. Nàng chỉ biết một

điều là, tấm bảng “Phủ Bối Lặc” treo trước cổng lớn, đã biến thành chữ

“Phủ Ung Vương”.



Chính nàng cũng biến thành “Ung thân vương phúc tấn.”



Hắc hắc... ~ ôm con trai mập mạp, Điềm Nhi cười híp mắt nghĩ, cảm giác thăng chức thật thích a!