Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 33 : Cún con

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Cái mông chịu khổ thảm hại, Điềm Nhi hít hà hai tiếng, ủy khuất nhếch miệng nhỏ lên.



Bởi vì tối qua đã ăn rất “no”, cho nên hiện tại Dận Chân cũng không có tâm

tư hoa mỹ gì, có điều tiểu nhân nhi trên người quá mức thơm mềm, xúc cảm mềm mịn như chạm vào đậu hủ non vậy, chỉ ôm thôi cũng cực kỳ thoải mái. Dận Chân khép hờ mắt, vẻ mặt có chút hưởng thụ.



Hai vợ chồng cứ

ôm nhau sát rạt như vậy, mãi đến khi bên ngoài truyền đến thanh âm dè

dặt của Tô Bồi Thịnh: “Gia, đã giờ thìn, có thể dậy chưa ạ?”



Điềm Nhi lúc này toàn thân trần trụi, nghe thấy thanh âm của người ngoài khó tránh khỏi cực kỳ thẹn thùng, lầm bầm từ trên người Dận Chân lăn xuống, vèo một cái, như con chuột chũi rúc vào trong chăn.



Dận Chân bất đắc dĩ mở mắt ra, trong lòng thầm mắng Tô Bồi Thịnh một tiếng.



Nhưng trời cũng không còn sớm, đành phải ngồi dậy. Hai vợ chồng đều im lặng

tự mặc quần áo, tự rửa mặt chải đầu. Đợi đến khi Điềm Nhi ăn mặc ổn

thỏa, đi ra khỏi buồng trong, Dận Chân đã sớm ngồi trước bàn tròn ăn

cháo yến mạch.



“Tại sao lại ăn mặc như vậy?” Dận Chân hơi khẽ cau mày hỏi.



Điềm Nhi hiện tại không phải như lúc mới gả vào, cẩn thận dè dặt, lo lắng

từng tí một nha, cho dù trượng phu nhíu mày, nàng cũng không sợ. Ngược

lại nhẹ nhàng xoay một vòng, mắt to khép hờ, có chút đắc ý, có chút mong đợi hỏi: “Thiếp thân mặc thế này trông được không?”



Lúc này,

trông nàng mặc một thân y phục người Hán màu vàng nhạt vân yên, trên vai khoác một đoạn vải bông dày màu xanh nhạt, mái tóc búi song hoàn kế đơn giản, cả người từ trên xuống dưới ngoài đôi khuyên tai đinh hương bằng

bạc ra, thì không mang thêm trang sức nào khác, ăn mặc giản dị thanh

mát, hơn nữa dung mạo ngây thơ kia, khiến người nhìn thấy chỉ nghĩ đây

là một vị thiếu nữ trong khuê phòng, làm sao ngờ được nàng đã làm mẫu

thân của một đứa bé rồi chứ?



“Hồ nháo.” Dận Chân sắc mặt âm trầm, lên tiếng quát: “Ngươi là phúc tấn của gia, phải có phép tắc thể diện

của phúc tấn, ăn mặc như vậy còn ra thể thống gì, còn không mau đi

thay!”



Điềm Nhi sửng sốt, khoái hoạt ngập trong lòng tất cả đều hóa thành dòng nước xuôi về đông.



Dận Chân thấy thê tử thoáng cái liền đỏ mắt, cúi đầu như một đứa bé chẳng

biết làm sao, đứng mãi ở đó không nhúc nhích. Trên mặt nam nhân chợt

cứng lại, trong lòng thoáng qua một tia hối hận, toan định muốn nói gì

đó, Điềm Nhi lại quay người, vụt chạy vào buồng trong.


Điềm Nhi chọt chọt lên cái mũi nhỏ của nó, ôn nhu nói: “Lông của mày màu vàng, sau này gọi mày là Tiểu Hoàng nhé, được không?”



“Gâu...” bé cún nhỏ đáng yêu hắt hơi một cái.



Ánh trăng mênh mang, xuyên thấu màn cửa sổ dày, lờ mờ rọi vào phòng.



Dưới ánh trăng mông lung, gương mặt ửng hồng của nam nhân tuy nhìn không rõ

ràng lắm, nhưng đôi mắt lóe sáng kia cùng hơi thở gấp khó có thể tự kiềm chế trong cánh mũi phập phồng, đã không khỏi biểu lộ rõ ràng lúc này

hắn đang hưởng thụ hầu hạ “kịch liệt tuyệt diệu” như thế nào.



Đôi bàn tay mang theo lớp chai mỏng, phủ lên cái đầu nhỏ đang không ngừng phun ra nuốt vào, sau đó ục ục lầu bầu một câu gì đó.



Điềm Nhi ngẩng đầu, vừa định hỏi hắn gì đó, lại bị nhấn mạnh xuống lại.



Thực hiển nhiên, giờ phút này cái nam nhân cần không phải ngôn ngữ, mà là đầu lưỡi mềm mại, nóng bỏng kia của nàng.



Thật lâu, thật lâu sau đó.



Điềm Nhi chợt cảm giác cái gáy mình đột nhiên bị dời đi, nháy mắt, một dòng

dịch lỏng nóng hừng hực vẩy lên đôi thỏ ngọc trước ngực nàng. Nàng thở

dốc kịch liệt, cả người hoàn toàn bị vây trong trạng thái thất thần.

Không biết qua bao lâu, lại có hơi thở nóng bỏng sáp tới gần.



Lần này, mặc dù tuyệt vời, nhưng cũng không dùng “phục vụ” hiển nhiên không đủ thuần thục, mà là cuồng nhiệt như gió táp mưa gào mà đánh sâu vào.



Điềm Nhi giống như một con thuyền lá nhỏ không bến bờ neo đậu, theo từng cơn chấn động hung mãnh kia mà lắc lư dập dềnh trôi giạt. Trong lúc ý thức

mông lung, dường như nàng nghe được có tiếng người hừ nói “... Đã là mẹ

của con ta rồi... cho dù có trẻ cũng vô dụng... Hừ...” (anh Dận Chân

ghen ghê ghúm)



Đây là ý gì? Điềm Nhi nỗ lực muốn phân tích một

chút, nhưng nam nhân trên người giày vò quá kịch liệt, khiến nàng không

thể trong cơn hoan ái mê muội mà để ý lại chuyện đó.



Trong một

góc phòng, Tiểu Hoàng đáng yêu im lặng ngóc đầu, có chút tò mò nhìn động tác hai chủ nhân đang A a ư ư... Bẹp bẹp ở miệng bên dưới. Nó có chút

dư vị nghĩ, sữa bò hôm nay uống ngon thật. Nếu ngày mai cũng được uống

nữa thì hay biết mấy a!!!