Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 32 : Thôn trang
Ngày đăng: 16:35 30/04/20
Khoảng mười mấy
năm trước, ở khu vực núi Tiểu Nam cách kinh thành năm mươi dặm, có một
người phát hiện ra một con suối, mà con suối này khác với những con suối khác ở chỗ, chính là dòng nước nóng phun ra mang theo mùi lưu huỳnh,
theo như lời thầy thuốc nói, nước này ngâm trong thời gian dài, có hiệu
quả săn cơ, giải mệt mỏi, nâng cao tinh thần, dưỡng sinh. Trong lúc nhất thời, đám nhà giàu quyền quý liền như điên cuồng đuổi theo xu thế, qua
nhiều năm khai thác, đã sớm hình thành từng tòa từng tòa thôn trang ôn
tuyền, mà thôn trang của phủ Tứ bối lặc, chính là một trong số đó.
Trang đầu Lý Lão Thực đã dậy từ rất sớm, dẫn mười mấy hạ nhân cung kính đứng
chờ ngoài trang. Chỉ thấy vừa qua khỏi giờ ngọ, từng trận tiếng vó ngựa
vang lên, một dải khói mù như con rồng khổng lồ ngoằn ngoèo bò đến.
Khuôn mặt ngăm đen của Lý Lão Thực nổi lên chút khẩn trương, vội nói khẽ với
chúng hạ nhân: “Tất cả phải chuẩn bị sẵn sàng, hầu hạ các quý nhân cho
tốt.”
Chúng tôi tớ, tất cả đều run rẩy thưa vâng.
Một lát
sau, chỉnh chỉnh bốn chiếc xe ngựa lớn xuất hiện trước mặt. Cửa xe vừa
mở ra, bước xuống đầu tiên là một vị nam tử uy vũ hiên ngang, toàn thân
lại ẩn hiện vẻ lãnh lệ. Sau khi hắn xuống xe, cũng không đi tới trước,
ngược lại vươn tay vào trong xe, một giây sau, một bàn tay nhỏ bé trắng
nõn đáp lên, trong đất trời phảng phất như đột nhiên bay bổng thêm nhiều sắc màu rực rỡ, một nữ tử cực kỳ mỹ lệ xuất hiện.
Lý Lão Thực thầm nghĩ, tiên nữ trên trời hẳn là cũng có bộ dạng như vậy chăng. Thật không hổ là người cao quý a!!
“Đây là thôn trang nhà chúng ta sao?” Điềm Nhi khép lại áo choàng trên người, rất tò mò nhìn trước ngó sau.
Dận Chân gật gật đầu, miệng toan mở lời, thì trên chiếc xe ngựa thứ hai
cũng bước xuống một nam một nữ, chính là vợ chồng nhà Thập Tam a ca Dận
Tường.
Điềm Nhi quay người lại, đi đến kéo tay Triệu Giai thị.
“Mẫn Nhu ngươi mau tới xem, tất cả mọi người đều nói nơi này có nước
suối nóng, ta cũng không tin, hôm nay nhất định phải tận mắt nhìn thấy
mới được.”
Từ sau chuyện của Hoằng Xuân, đã hơn hai tháng nay,
Triệu Giai thị vẫn luôn đắm chìm trong đau thương, Điềm Nhi đến thăm an
ủi rất nhiều lần, Triệu Giai thị cảm động và ghi nhớ hảo ý của nàng,
quan hệ của hai người vậy mà đột nhiên tốt hơn nhiều. Mà lần này đến
thôn trang ôn tuyền cũng là đề nghị của Điềm Nhi, nàng hy vọng Triệu
Giai thị có thể buông nhẹ lòng một chút, sớm thoát khỏi những ngày tang
Lại ngủ trong chớp mắt rồi, thật đáng hận!!
Nghe từng làn hương thơm truyền tới từ trên người thê tử, trong lòng Dận
Chân dần nổi lửa, lập tức liền lột áo mỏng trên người Điềm Nhi, đè lên.
Trong chốc lát, trong màn ấm áp như xuân, liền truyền đến tiếng nam nhân hổ
gầm cùng nữ nhân rên rỉ, “Hắt hiu trời lạnh vào đêm, gió thu hây hẩy cỏ
thơm mọc đầy” (Tảo thu – Hứa Hồn), đúng là uyên ương giao cảnh, tình
thâm ái nùng.
Bình minh ngày hôm sau.
Điềm Nhi mở mắt ra,
nhìn nam nhân còn nằm bên cạnh, không khỏi có chút sững sờ. Lại quay đầu nhìn một vòng, lúc này mới sực nhớ ra, bây giờ bọn họ không ở trong phủ bối lặc mà là trong thôn trang ôn tuyền.
Bởi vì lúc nào, cứ sáng sớm là Dận Chân lại dậy trước nàng, cho nên Điềm Nhi rất ít được thấy
khuôn mặt say giấc nồng của trượng phu vào sáng sớm.
Vị hôn phu đại nhân lớn lên trông thật đẹp trai nha~~~
(Nguyên văn : hảo soái: đẹp trai)
Bất tri bất giác, Điềm Nhi nổi lên hoa si, đỏ cả mặt, mấp máy môi, lại mấp
máy môi, cuối cùng không nhịn được, lén lút sáp lại gần, như chuồn chuồn lướt nước khẽ hôn lên khóe môi nam nhân.
Lại một cái.
Lại một cái nữa
Lại một cái nữa nữa.
Cô nương nào đó dường như thấy trò đùa nhỏ này rất kích thích, chơi đến quên cả trời đất.
Song, trên thế giới này có một câu gọi là “đùa với lửa”. Hôm nay Điềm Nhi sẽ tự mình tiếp thụ được.
Cánh tay rắn chắc cường tráng nhanh như tia chớp duỗi ra, tại lúc Điềm Nhi
còn chưa kịp phản ứng, đã bị đặt tại trước ngực nam nhân.
Chột dạ vì làm “chuyện xấu”, khiến cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng căng đỏ, chui chui tránh tránh như con rùa đen rụt đầu,
“Đừng nhúc nhích!” Nam nhân không chút nào thương hương tiếc ngọc vỗ lên cái mông nhỏ kia vài cái.